LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 208

“Không, tôi không nghĩ thế… Đúng rồi! Tôi nhớ cô ta bởi vì cô ta… khá

hấp dẫn.”

Về Rubis thì tốt nhất nên hỏi đàn ông trước tiên, Brady cười thầm.

“Cậu chắc đó là cô ấy chứ?”
“Chắc. Cô ta lúc nào cũng chỉ gọi một món duy nhất, xa lát Caesar

không xốt. Cô ta sốt sắng cho thân hình của mình đều kỳ cục. Tôi cũng
chẳng ngạc nhiên nếu cô ta bỏ đi, cô ta có vẻ buồn. Tôi còn cho là cô ta đã
khóc không ít. Không phải ở đây, nếu không tôi đã nhìn thấy, mà là trước
khi đến đây cơ, bởi vì mắt cô ta sưng đỏ cả lên.”

“Lần nào cô ấy cũng đến một mình ư?”

“Đúng. Cô gái tội nghiệp, hy vọng anh sẽ tìm ra cô ta.”
Brady chậm rãi gật đầu.
“Không có gì đặc biệt, chẳng hạn như các cuộc nói chuyện điện thoại

hay một từ nào đó mà có thể cô ấy đã nói với cậu sao?”

“Thật lòng thì tôi chẳng thể giúp gì được cho anh. Tôi rất muốn, nhưng

tôi chưa bao giờ nói chuyện với cô ta. Rất tiếc.”

“Cậu gặp cô ấy vào khoảng thời gian nào?”
“Ồ, tôi cũng không nhớ lắm, gần với khoảng thời gian anh nói ban nãy,

tháng Mười và tháng Mười một. Đã khá lâu rồi cô ta không quay lại đây.”

“Thế còn tần suất? Cô ấy đến đều chứ?”
“Hai ba lần một tuần trong vòng mười lăm ngày rồi sau đó không thấy

nữa. Tôi đã phục vụ cô ta… khoảng chục bữa gì đó.”

“Và không có gì khiến cậu phải chú ý ư?”

“Ngoài vẻ bề ngoài ư? Là vẻ phiền… phiền muộn.”
Cậu thanh niên bắt đầu phân loại đống hộp nhỏ trong tủ kính bày hàng.
Brady không hỏi nữa, anh sẽ chẳng có được gì hơn. Anh cảm ơn rồi ra

bàn dùng bữa. Lúc anh ra khỏi nhà hàng đi lấy xe, trời đã bắt đầu sẩm tối,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.