LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 217

anh bật công tắc đèn, vì cảm thấy khó chịu với bóng của những đồ vật trang
trí trong phòng khách.

Bao giờ Annabel mới về nhỉ?

Nếu là mọi khi, anh đã chẳng quan tâm. Anh đã học cách sống chung với

giờ giấc bất thường của cô. Nhưng lúc này…

Anh cần bình tĩnh trở lại.
Bộ tộc sẽ không động đến cô. Không phải một cách trực tiếp. Cô là cảnh

sát chúng sẽ không bao giờ để mình mắc phải một lỗi lầm lớn đến vậy.
Những tay sống ngoài lề xã hội này muốn mọi người không để ý đến chúng
thì hơn, chúng sẽ không làm gì ngu ngốc để tất cả các mũi nhọn đều chĩa
vào mình.

Nhưng còn với mình thì…
Không, đó cũng là một điều ngu ngốc. Với chồng của một cảnh sát.
Trừ phi chúng đã nắm được thóp mình, trừ phi chúng nghi ngờ mình

đang giấu cô ấy sự thật…

Tuy nhiên hôm qua chúng quả là đã rất liều lĩnh, khi ném sỏi để đánh

thức hai người. Nếu như Annabel là người tỉnh dậy trước thì sao nhỉ?

Chắc chúng sẽ bỏ chạy, có vậy thôi.
Anh bỗng nhận ra rằng mình không còn tự tin như lúc chiều nữa.

Trời tối rồi. Những thằng ngu này đã làm mình phải sợ, ngay khi trời tối,

mình đã nghĩ đến chúng, mình cảm thấy không còn mấy… an toàn.

Tất cả những điều này đang trở nên nực cười.
Brady đi vào bếp và cầm lấy con dao dài nhất mà anh tìm thấy. Rồi anh

quay trở lại phòng khách, ngồi lên trường kỷ và mở nhạc.

Anh sẽ bình thản chờ Annabel về. Thư giãn. Nghĩ đến chuyện khác.
Và nếu như có bất cứ chuyện gì bất thường xảy ra, anh sẽ không ngần

ngại dùng đến con dao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.