LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 239

32

Tàu điện ngầm không đi qua Red Hook. Đường cao tốc cũng chỉ chạy vòng
qua khu phố với những tháp bê tông sừng sững, cao chọc trời, cứ như thể
nó sợ bị lây nhiễm thứ gì đó của nơi đây.

Càng gần biển càng có nhiều đê chắn sóng, mũi nhọn chĩa về phía trước,

tua tủa như những ngọn giáo cắm vào bờ biển. Red Hook không phải là
vùng đất hiếu khách, có vẻ như chẳng có gì và chẳng ai được đón chào ở
đây. Hàng dãy những khu công nghiệp, nhà kho, bến cảng dài dằng dặc và
nhà cao tầng xuống cấp khiến cho quang cảnh nơi này trở nên hết sức buồn
tẻ.

Kermit và Brady bước xuống một con phố với những mặt tiền sần sùi,

những hàng giậu lung lay bao quanh các khu đất bỏ hoang, trước kia đã
từng là khu vườn, và những đống đổ nát đang chờ được tiêu hủy để được
cải tạo thành khu vui chơi. Một khu phố vốn hứa hẹn sẽ được sửa sang lại
nhưng mọi thứ đều bị đình trệ. Red Hook giống như một cỗ máy khổng lồ
đang chạy ngược thời gian. Nơi đây vẫn là một New York vắng vẻ và
hoang dã của những năm 1970.

Brady thấy lo lắng cho sức khỏe của người bạn đường. Dù trời lạnh,

Kermit vẫn vã rất nhiều mồ hôi. Đôi khi anh ta phải giơ tay bám vào một
cái cột để có thể đứng vững, rồi sau đó lại kiên cường bước tiếp như thể
tình hình đã khá hơn. Lúc ra khỏi tàu điện ngầm, Brady mua bánh
sandwich một cửa hàng Subway. Kermit ngốn hết nửa cái trước khi nhét
nửa cái còn lại vào túi áo khoác ngoài.

Càng đi, nhà cửa càng thưa thớt nhường chỗ cho những nhà kho, sân ga

ra và bãi đỗ xe buýt hay các phương tiện kỹ thuật của nhiều công ty. Họ
đến trước một bức tường, đằng sau đó nổi lên những đầu cần cẩu khổng lồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.