LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 241

“Họ chỉ làm việc thôi,” anh ta vừa đi vừa nói, “họ không ở đây để kiểm

tra xem chúng ta vào đây làm gì đâu, đừng lo.”

Ronnie Tishpart có khuôn mặt hình quả lê: Trán ngắn, hai mắt rất gần

nhau nhưng má lại gồ lên còn cằm nhô ra. Hàng ria không đủ dài để che bởi
cặp môi to. Tuy Brady không thể nhìn rõ nét mặt các diễn viên trong mấy
bộ phim của Bộ tộc nhưng anh biết rõ gã đàn ông này không nằm trong số
đó. Vấn đề còn lại chỉ là xem liệu những người của Bộ tộc có làm gì khác
ngoài đóng phim hay không.

“Chào anh,” Kermit lên tiếng, “chúng tôi muốn vài cô gái, có vẻ như anh

còn hàng.”

Trước sự sững sờ của Brady, Ronnie chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên hay nghi

ngờ.

“Đi ra sau cái nhà kho màu xanh lá, hỏi Clifford trên WarmShelter. Giờ

này là ca anh ta phụ trách.”

Đi theo lời chỉ dẫn, Brady nhìn thấy một chiếc rơ móc cũ đã han gỉ bị vứt

bỏ giữa hai hàng để chắn sóng hình vòng cung. Rồi hàng loạt những máy
móc, một vài cái đã hỏng, vài cái khác bị lật ngược, tất cả đang dần mủn ra
trong cái nghĩa địa sắt thép này.

Một cầu dẫn cọt kẹt dẫn tới WarmShelter. Kermit gõ vào tấm kính trên

cánh cửa đầu tiên và một người da đen có vẻ bề ngoài của cầu thủ bóng bầu
dục ra mở cửa.

“Califord phải không? Ronnie bảo chúng tôi tới đây.”

“Vào đi. Hai người xuống từ con tàu chở ngũ cốc to đúng không?”
“Đúng vậy,” Kermit nói dối.
“Vậy thì tốt, các anh còn nhiều thời gian, tôi nghĩ nó sẽ không rời khỏi

đây trước ngày mai đâu. Nói với mấy người bạn ở đội anh thế nhé.”

Anh ta dẫn họ tới một cầu thang hẹp và họ nhanh chóng bước xuống dãy

hành lang nhỏ với rất nhiều cánh cửa ở hai bên, phần lớn đều đang mở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.