LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 251

34

Manhattan. Một hòn đảo xưa kia được phủ kín bằng đầm lầy và những
ngọn đồi nhỏ bao quanh là các con kênh và đường mòn của thổ dân. Ngày
nay, hàng lớp nhựa đường, bê tông và kính phủ kín đảo, không chỉ làm biến
mất vùng lãnh thổ hoang dã này mà còn khiến người ta quên đi cả quá khứ
của nó. Đám đông đi lại vội vã trên phố Canal hay Broadway cứ như thể
đường to phố lớn nơi đây từ bao lâu nay vẫn là như vậy: An toàn, bằng
phẳng và lấp lánh những chùm hoa trang trí cho lễ Noel. Chỉ duy có Kermit
là như đang mạo hiểm, kín đáo nhón từng đầu ngón chân dọc theo những
bức tường, như thể anh ta đang sợ sẽ bị một con thú dữ nào đó bắt gặp.

Brady kiên nhẫn đi theo, không nói một lời.

Họ đến đầu cầu Manhattan - một không gian rộng lớn, tại đó từng đoàn

phương tiện đang đổ dồn về nơi có những bãi cỏ hứa hẹn hơn - trước khi
rời khỏi từng đoàn xe cộ ồn ào này và đi vào phố Chrystie, một con phố
nhỏ và yên tĩnh hơn. Phía bên phải hai người là hàng cây dài gần một cây
số. Các sân bóng rổ và bóng đá cắt lối đi chính làm hai, tất cả đều phải
đóng cửa vì tuyết rơi dày.

Kermit rảo bước. Mặt tiền của các cửa hàng nơi đây phủ đầy bụi, như thể

chúng thuộc về một thời đại khác. Theo từng bước chân, những cái tên Ý
dần bị thay thế bằng hàng chữ Trung Quốc. Khu phố tàu phát triển rất
nhanh, như những nhánh cây lan từ khu nhà này sang khu nhà khác, như
thể muốn cho thấy thế kỷ 21 sẽ là thế kỷ của họ.

Kermit đi qua con phố rồi bước vào một công viên, chăm chú nhìn tấm

thảm trắng dưới chân. Anh ta chửi thề, rít lên qua từng kẽ răng.

“Có vấn đề gì sao?” Brady hỏi, không hy vọng nhận được câu trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.