LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 252

“Vì lý do an toàn, lối vào rất hiếm khi ở cùng một chỗ, và dưới trời tuyết

như thế này, chẳng thể nào đọc được các chỉ dẫn bằng phấn.”

“Tôi có thể giúp nếu anh nói cho tôi biết chúng ta đang tìm cái gì?”

“Anh sẽ sớm biết ngay thôi.”
Kermit thôi không tìm kiếm dưới đất và cúi người xuống một thùng rác.

Brady đang tự hỏi liệu có một loại mật mã mà những người vô gia cư
truyền cho nhau trên các đồ vật đặt ở nơi công cộng như thùng rác, áp
phích, các cây cột… hay không. Nhưng thay vì như anh tưởng tượng,
Kermit lại đang cúi gập người xuống để nôn.

Sau khi anh ta cảm thấy khá hơn, hai người đàn ông lại tiếp tục con

đường qua khu công viên dài và hẹp. Brady ngạc nhiên vì chẳng nhìn thấy
ai đây ngoài một người đàn ông dẫn chó đi dạo và vài người qua đường vội
vã. Rồi sau đó, anh bỗng nhận ra rằng ở đây không hề có chiếc ghế băng
nào, thi thoảng chỉ nhìn thấy hai tay vịn bằng thép, không có băng ghế cũng
không có chỗ ngồi.

“Anh thấy không?” Anh nói. “Tôi không biết là có thể ăn cắp cả đến thứ

này đấy.”

“Đó là do thành phố,” Kermit vừa lảo đảo vừa phản đối. “Họ làm vậy để

những người vô gia cư không thể nằm ở đây được nữa với hy vọng rằng lũ
người đó sẽ biến mất…”

Anh ta có vẻ khá hơn khi nhìn thấy một nhóm người đang bu quanh một

cái xe đẩy hàng. Lúc tiến lại gần, Brady mới nhận ra rằng đây là một đám
vô gia cư.

Kermit cất tiếng chào và nhìn qua một lượt, cho tới khi nhận ra một

người. “Jackson!” Anh ta thốt lên. “Mọi người làm gì ngoài trời vào thời
tiết thế này?”

“Chúng tôi không muốn làm chuột chũi, vậy thôi!” Người đàn ông da

đen có bộ râu quai nón đáp lại. “Anh đến đây có việc gì? Anh bạn kia của
anh không có vẻ gì là người Munchkin nhỉ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.