LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 276

“Kermit?”
“Chờ tôi phía đằng kia, tôi đến ngay.”

Một tiếng động lớn kèm theo tiếng đồ đạc dịch chuyển và lối vào căn

phòng bị bít lại.

Brady chờ hàng phút và gần như lả đi trong cái đường hầm chật hẹp này,

trong khi tiếng đồ vật bị đập vỡ vẫn tiếp tục vọng đến từ nơi ở của Termite.
Có tiếng kêu. Cả tiếng rên rỉ.

Chàng nhà báo nhắm mắt bại, trán úp vào lớp rêu dưới mặt đất. Anh đến

đây để làm gì nhỉ? Sự ngoan cố của anh đã mang thêm chút bạo lực đến thế
giới này. Anh đã khiến Kermit tới tận đây.

Lại có tiếng ầm ầm do đồ vật bị đổ và những tiếng thét.
Brady tiếp tục bò để ra được phía đường tàu điện ngầm. Anh rời khỏi đó

và vừa duỗi dài chân tay vừa nghe ngóng để chắc rằng không có đoàn tàu
nào đang đến gần.

Anh nhận ra rằng tất cả nến đều đã tắt.

Do một đoàn tàu đi qua làm tắt, anh chợt hiểu ra.
Anh không còn biết mình đã loanh quanh trong lòng thành phố này bao

lâu nữa. Hai giờ hay hai ngày? Hiếm khi anh hoàn toàn bị mất khái niệm về
thời gian như lần này. Anh cảm thấy nhớ ánh mặt trời, dù chỉ là thứ ánh
sáng yếu ớt của mùa đông. Thế mà có những người có thể ở đây suốt nhiều
ngày thậm chí nhiều tuần, mà không hề leo lên trên! Chừng nào họ còn có
cái để ăn.

Họ lấy đồ ăn ở đâu nhỉ? Đồ ăn thừa từ các nhà hàng tại New York hắn

phải nhiều khủng khiếp thì mới có thể nuôi nổi cả một đội quân vô gia cư
như thế này. Những nhóm người có chút tổ chức sẽ đi lục lọi thùng rác và
cung cấp thức ăn cho những người ốm yếu nhất hoặc những người ngại tiếp
xúc với xã hội nhất. Cuộc sống tại Oz quả là khó khăn, tuy nhiên giữa họ
cũng có sự đoàn kết nhất định, ít nhất là trong việc phân chia nguồn thức
ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.