LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 320

“Không biết nữa, họ không thể nói gì trước với tôi.”
Một sĩ quan mặc đồng phục chạy bổ về phía Annabel.

“Một nhân viên tổng đài vừa thông báo với chúng tôi rằng một người

không rõ danh tính đã gọi đến và để lại lời nhắn cho thám tử O’Donnel và
Thayer, anh ta báo cáo lại.” Anh ta đọc nội dung ghi chép trên tay. “Người
đó nhắn hai người đến số 16 đại lộ Foch tại quận Queens ngay.”

“Chỉ cách đây có năm phút đồng hồ chạy xe,” cô nói và đứng dậy.
“Cô định đi đâu bây giờ?” Woodbine phản đối.

“Nếu như lời nhắn được gửi cho chúng tôi, thì chắc chắn phải có lý do

nào đó, chúng ta không thể làm ngơ được. Jack!”

“Hai người đang phải tạm nghỉ mà!”
“Vậy thì tôi sẽ tới đó với tư cách một công dân có liên quan. Jack, nhanh

lên!”

Woodbine đặt bàn tay to lớn lên cánh cửa xe.
“Vậy thì tôi sẽ đi cùng,” ông đáp, “và hai người phải đi phía sau.”
Thayer lái xe, đèn hiệu nhấp nháy nhưng còi đã được ngắt. Hai chiếc ô tô

khác chở cảnh sát khu vực theo sau.

“Một cú gọi nặc danh,” anh nói, “giống như thông báo về vụ tự tử tại

Fulton Terminal! Cùng một cách hành động.”

“Điều đó không có nghĩa là cùng một người,” Annabel nhận xét. “Đó là

một hành động khá phổ biến. Mọi người không thích phải xưng danh,
chúng ta không thể chắc rằng giữa hai cuộc gọi này có mối liên hệ trực
tiếp.”

“Một sự tình cờ? Trong khi tên của hai chúng ta lại được nêu ra ư? Điều

đó khiến anh ngạc nhiên đấy!”

“Ôi chết tiệt…” Annabel thì thầm lúc bỗng dưng phát hiện ra một quầng

sáng khổng lồ đang bập bùng.

Jack nhả chân ga và vừa đạp phanh vừa nhìn ngọn lửa đang dần liếm

trọn mấy bức tường của ngôi nhà như những cơn thủy triều tháng Chín.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.