LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 337

“Tên to béo có hình xăm và một tên mặt chuột đúng không?” Brady nhớ

lại, trong đầu nghĩ đến Triponelli và Gunroe.

“Đúng vậy. Chúng đã khiến tôi sợ hãi tột độ. Lần trước, vào tháng Mười

một, gã mặt chuột đã đến đây gặp tôi và bảo tôi phải gọi cho hắn nếu ai đó
đến hỏi về bọn chúng. Hắn nói nếu có ai đến, hắn sẽ biết và như vậy cũng
sẽ biết được là tôi đã không gọi. Và Bộ tộc sẽ bắt tôi phải trả giá. Tôi đã rất
sợ, anh phải hiểu cho tôi. Buổi tối hôm anh qua đây, tôi đã khóc lóc tới ba
tiếng đồng hồ bên cái điện thoại trước khi gọi cho hắn!”

“Thế còn chúng, nhóm Bộ tộc, chúng sống ở đâu?”
“Tôi không biết!”
“Đừng nói dối nữa,” chàng nhà báo thì thầm trong lúc nhìn thẳng vào

mắt người phụ nữ.

“Tôi thề đấy!”
“Đám bệnh hoạn đó đã hãm hiếp rất nhiều phụ nữ, và giết những phụ nữ

khác. Nếu bà nói cho tôi biết chúng đang ở đâu, thì tôi thề rằng bà sẽ không
bao giờ phải nghe nói đến chúng nữa.”

Bà gác cổng sụt sịt và lau mũi bằng ống tay áo xắn lên, má đẫm nước

mắt.

“Hãy giúp tôi,” Brady năn nỉ, “rồi sau đó bà có thể quên chúng đi.”
Người phụ nữ hít một hơi trước khi lên tiếng:
“Có một hôm, tôi đã nghe chúng nói với tên mặt chuột là chúng sống

dưới mặt đất, tại Manhattan, trong một đường hầm.”

“Chúng có nói chính xác là ở đâu không?”
“Tôi nhớ là chúng có nói đến một đường hầm bí mật của Roosevelt. Tôi

biết là nghe có vẻ lạ nhưng chúng đã nói như vậy đấy!”

“Một lối đi riêng cho Roosevelt ư? Ông tổng thống ư?”

“Tôi không biết nữa, đó là tất cả những gì tôi nghe được.”
Brady gật đầu và ngẫm nghĩ. Anh nhìn người phụ nữ đang hốt hoảng

trước mặt. Bà ta đã phản bội anh một lần, bà ta có thể làm thế lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.