LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 336

Lennox lần dọc theo tường tìm cách tiến gần đến chiếc điện thoại.
“Tôi sẽ gọi cảnh sát,” bà ta nói.

Brady lao về phía chiếc máy, giật ra khỏi đường dây rồi đập xuống nền

gạch vuông khiến nó vụn.

“Đừng dối trá nữa! Nói tôi nghe những điều tôi muốn biết và tôi sẽ để bà

yên. Chúng là ai? Chúng đang ở đâu?”

“Tôi… Tôi không biết gì hết…” bà gác cổng hoảng sợ, lắp bắp.

“Một trong số bọn chúng là con trai bà à? Là kiểu quan hệ như vậy phải

không?”

“Không phải!” Bà ta nổi đóa. “Đó là lũ súc sinh!”
“Cuối cùng thì chúng ta cũng có cùng ý kiến. Vậy cho tôi biết bà quan hệ

thế nào với chúng! Chúng có bắt bà tham gia vào những bộ phim của chúng
không?”

Brady nói nhanh như khẩu tiểu liên đang nhả đạn, những câu nói của anh

tuôn ra nhắm thẳng vào mục tiêu với cả sức mạnh và sự giận dữ.

“Không! Chúng… Chúng… Tôi đã rất sợ hãi! Chúng đến vào một buổi

tối, và lúc đó chỉ có mình tôi ở đây, đối diện với một nhóm toàn những kẻ
lưu manh. Chúng trả tiền thuê căn nhà nghỉ trên cao và chúng thề rằng nếu
tôi làm phiền chúng, hay nếu tôi bép xép với cảnh sát, chúng sẽ hãm hiếp
tôi với những lưỡi dao lam! Loại đầu óc bệnh hoạn nào mới có thể nghĩ
được mấy điều khủng khiếp vậy chứ? Tôi đã rất sợ, chỉ có vậy!” Bà ta vừa
kể vừa khóc. “Sợ đến mức không dám nói với ngài cảnh sát trưởng, ông ta
có thể làm được gì chứ?”

Brady hạ giọng, muốn chắc chắn về mọi chuyện:

“Đừng nói dối nữa, bà Lennox.”
“Tôi thề với anh đó là sự thật!” Bà ta phát bực. “Chúng đã trả gấp đôi,

bằng tiền mặt, để cho tôi một phần và để tôi ngậm miệng lại. Tất cả những
gì tôi nói đều là sự thật, các cô gái, những người đàn ông lớn tuổi hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.