LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 348

Ánh lửa trong những chiếc bi đông, những dáng người như lũ quạ đang

quay về phía anh, anh nhận ra họ.

Anh không đi chậm lại, đảm bảo là họ không đến gần mình rồi bước qua

những đám người đang túm tụm bên cạnh ngọn lửa ấm áp. Phía trên trần,
những chiếc võng không ngừng kêu cọt kẹt. Một vật nặng rơi xuống ngay
bên cạnh và Brady nhảy vọt lên trước. Anh nghe thấy tiếng cười khẩy từ
trong bóng tối phía trên đầu mình và nhanh chóng rảo bước.

Anh cần phải tìm được phòng ngủ tập thể, chính là cái sảnh lớn xung

quanh tháp kiểm soát. Anh đặc biệt hy vọng ba tay nghiện ma túy không
đảo chính thành công. Như Kermit vẫn tin, chẳng có gì tồi tệ hơn nếu điều
đó xảy ra.

Hôm qua, Kermit đã chọc tức chúng.
Hôm qua. Chuyến du hành đó như thể đã diễn ra được hàng tuần rồi.

Nếu chúng thành công và chúng nhận ra mình, mình sẽ phiền phức to.
Vậy nhưng đây lại là đường duy nhất anh biết để đi xuống, anh không

thể nhớ nổi con đường mà Kermit đã dẫn anh đi ra. Vì lúc đó anh quá bị ám
ảnh trước sự tồn tại của cộng đồng chuột chũi.

Trong lúc vừa đi bên cạnh đường ray vừa suy nghĩ, anh không còn thật

để ý đến mọi thứ xung quanh.

Anh không nhìn thấy bóng người đột ngột xuất hiện từ một cái hốc.
Một bàn tay tóm lấy ống tay áo anh rồi thô bạo kéo anh đi. Bị mất thăng

bằng, suýt nữa Brady ngã chúi vào tường hầm. Chiếc đèn của anh lia luồng
sáng vàng của nó cắt ngang một khoảng tối và văng ra cách đó ba mét, mắc
vào một thanh tà vẹt. Người lạ mặt tì toàn bộ cơ thể lên người anh. Một
mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi Brady.

“Đưa mọi thứ cho tao,” một giọng nói chói tai rít lên.

“Cái gì cơ?”
“Tất cả! Tiền, giày, quần áo, tất cả, tao nói rồi đấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.