LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 354

Cộng đồng chuột chũi sống ở những nơi sâu nhất, càng xa chúng ta càng

tốt.

Anh đặt chân lên bậc thang và bước xuống.

Chỉ còn một trong số cả tá bóng đèn là còn hoạt động, ở tận cuối hành

lang. Brady đi về phía đó rồi dừng lại trước một ngã ba.

Một tiếng động nhỏ khiến anh giật nảy mình. Nó tiếp tục lặp lại, như thể

có ai đó đang gõ vào những chiếc ống. Bên phải, nó đến từ phía bên phải!

Tin tưởng vào các giác quan của mình, Brady thử đi theo hướng phát ra

tiếng vang và đến được một cầu thang hẹp khác.

Lại một tầng nữa! Đến bao giờ mới hết đây?
Sau khi xuống rất sâu phía dưới, anh nghỉ chân ở cửa một đường hầm cũ

đang rỉ nước, đất và bùn lầy phủ đầy các đường ray, mấy bức tường bằng
gạch đỏ được đỡ bằng vòm kim loại đã xỉn màu, đang dần mủn ra do ngấm
nước.

Brady tự hỏi mình đã xuống sâu đến mức nào rồi. Anh từng nghe nói về

những đường tàu điện ngầm đầu tiên được mấy tay tỉ phú điên rồ thích đao
to búa lớn cho xây dựng để nối liền dinh thự của mình với tòa nhà làm việc,
đôi khi chỉ trên một quãng đường dài vài trăm mét. Liệu đây có phải là một
trong những công trình được mấy tay tính nết thất thường này dựng lên từ
cả thế kỷ trước không?

Những vũng nước đọng hôi thối khiến anh cảm thấy nghi ngờ về con

đường mình đang đi. Sẽ không ai thích đến ở nơi này. Không phải với tất cả
sự thối rữa này.

Đèn của anh bỗng chiếu sáng một dấu chân trên bùn. Vẫn còn mới.
Mình đi đúng đường rồi!

Anh không thích nơi này. Chẳng có gì là chắc chắn ở đây hết.
Anh vẫn tiếp tục đi dù miễn cưỡng, chúi mũi xuống mặt đất để tìm kiếm

những dấu vết khác. Chúng dẫn anh tới một căn nhà nhỏ bằng gạch. Phía
trên cửa ra vào được khắc chữ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.