LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 357

51

Ngay sau khi tất cả đã chìm vào bóng tối, những người ở quanh Brady bắt
đầu chuyển động.

Họ ra khỏi ổ của mình, hất những đống gạch vụn sang một bên để tiến

đến gần Brady.

Anh không dám cựa quậy. Họ đang lướt xung quanh anh.
Tiếng gió chói tai.
Họ đang ngửi anh.

Ai đó phía sau anh bắt đầu vừa thổi, vừa phun phì phì, bắt chước tiếng

một con tàu. Một người khác phát ra tiếng rin rít giống với tiếng tàu phanh
trên đường ray. Một âm thanh, nghe như giọng phụ nữ, vang lên, giống như
những tiếng ‘tách’ liên hồi của giọt nước đang rơi xuống một cái vũng.

Kermit đã nói thật. Một dân tộc dưới lòng đất. Với loại ngôn ngữ được

hình thành những âm thanh mà họ thường nghe thấy ở đây.

“Bằng tiếng Anh!” Một người đàn ông thì thầm phía sau lưng Brady.

“Bằng tiếng Anh, để khách có thể hiểu được!”

Thật không thể tin được. Không thể nào. Một dân tộc khác, sống ngay

dưới lòng New York. Brady không thể tin được dù chỉ là trong ý nghĩ. Đây
là cơn hoang tưởng. Một vở kịch, ngoại trừ việc anh không nằm mơ ra tất
cả chuyện này…

Những người ăn mày sống ở đây từ hai mươi năm nay mà không có bất

cứ sự tiếp xúc nào với mặt đất! Họ ăn bằng cái gì nhỉ?

Anh tưởng tượng ra họ săn đám chuột khổng lồ, tóm được vài con mèo

lang thang và rồi ra ngoài vào giữa đêm, lúc bến tàu không có ai để lục lọi
thùng rác. ở đây không thiếu nước, những đường ống phục vụ cả thành phố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.