LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 358

ở dưới này đều có van và vòi nước. Liệu có phải lúc nào họ cũng sống
trong bóng tối? Phản ứng của họ giúp anh có thể đoán được điều đó.

Không, không thể nào. Không ai có thể sống sót theo cách đó! Không có

bất cứ con người nào lại tự chôn sống mình theo cách như vậy!

Vậy nhưng những tiếng kêu và tiếng trượt chân khi giẫm phải mấy hòn

đá xung quanh anh lại chứng minh cho sự tồn tại của họ.

Từ năm này qua năm khác, họ dần dần xa rời thế giới của chúng ta.

Tách khỏi xã hội. Theo thời gian, họ ngày càng xa lạ với các luật lệ, trước
tiên, họ tìm cho mình một chỗ trú ẩn trên băng ghế ở công viên, trước khi
bị xua đuổi, để rời bến trú ẩn ở các bãi đỗ xe, sau đó là bến tàu điện ngầm,
bị bủa vây và sợ hãi. Chính tiếng mời gọi của dãy hành lang biệt lập này
đã hấp dẫn họ. Và cho tới khi những kẻ sống ngoài lề xã hội khác cũng đến
đây họ xuống sâu hơn nữa. Để cuối cùng đến được đây. Để có thể yên tâm,
giữa một cộng đồng của riêng mình.

Một câu chuyện xứng tầm với thành phố này.

“Tôi… Tôi đến tận đây để nhờ các anh giúp đỡ,” anh nhắc lại.
“Tại sao?” Người đàn ông sau lưng anh hỏi.
Brady quay lại, và vì đang mất phương hướng, anh không biết liệu mình

đã ở trước mặt ông ta hay chưa. Anh khó khăn lắm mới giữ thăng bằng
được trên nền đất gồ ghề.

“Vì các anh biết tất cả về cái mê cung này,” anh trả lời.
“Vì chúng tôi là những con chuột chũi, phải vậy không?”
Brady bỗng cảm nhận được chút khó chịu trong giọng nói. Chắc họ

không thích bị gọi là cộng đồng chuột chũi. Cần phải sửa lại ngay lập tức:

“Không, vì đây là nhà của các anh.”
“Ban nãy anh có nói tới ký ức của thế giới ngầm, nghe hay đấy. Tôi thích

thế hơn.”

Brady nhận thấy những cử động xung quanh. Vậy là, họ có thể nhìn thấy

trong đêm tối, không thể nào! Họ làm cách nào vậy? Họ đã thuộc lòng nơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.