LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 360

“Tôi biết ke số 61 ở đâu,” người phụ nữ nói. “Hồi đầu tôi đã sống dưới

ga Grand Central. Tôi biết chỗ đó ở đâu!”

“Chị có thể dẫn tôi tới đó chứ?”

“Không, nó ở quá xa. Nhưng tôi có thể nói cho anh biết làm sao đến

được đó.”

“Chị vừa cứu sống tôi đấy.”
Từ ‘chị’ có vẻ không được thích hợp cho lắm. Không biết họ gọi nhau

thế nào nhỉ?

“Đổi lại, anh có thể cho tôi cái gì nào?”
Bị bất ngờ, Brady lúng túng:
“Chị… Chị muốn gì nào?”

Người phụ nữ tiến lại gần, anh cảm nhận được cơ thể cô ta sượt nhẹ vào

mình trong lúc cô ta trèo lên chỗ anh.

“Ôm tôi đi,” cô ta nói nhỏ.
Brady bỗng cảm thấy mình thật ngu ngốc. Không làm sao cử động được.

“Làm ơn,” cô ta nài nỉ.
Anh nuốt nước bọt và chìa một tay về phía người phụ nữ, trong khi

không biết có đúng là cô ta phía đó không. Anh đặt ngón tay lên một bờ vai
mảnh khảnh dưới nhiều lớp quần áo. Cô ta tiến lại gần và áp người vào
người anh. Từ người cô ta toát ra mùi bụi bặm và chút mùi mồ hôi. Cả bộ
xương mảnh khảnh nép sát vào các đường cong của Brady.

“Siết chặt lấy tôi đi,” cô ta nói ở đầu môi.

Chàng nhà báo lúng túng làm theo. Anh ôm ghì lấy cô ta bằng hai tay.

Cô ta thật gầy. Một mái tóc dày nơi gáy cô ta. Cô ta gục đầu vào hõm vai
anh và hít vào thật lâu. Cô ta không động đậy nữa. Hơi thở của cô ta khiến
Brady thấy nhột nhột, một làn môi nứt nẻ nhấn lên cổ anh.

“Chặt hơn nữa,” cô ta nhẹ nhàng yêu cầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.