Một tấm gương lật ngược phản chiếu nền văn minh của chúng ta, bản âm
của những thói hư tật xấu của con người. Nơi thiếu vắng dấu ấn cá nhân,
trái ngược với nơi ở đó thói cho mình là trung tâm của vũ trụ đã trở thành
chuẩn mực đạo đức, nơi sự giao tiếp thô sơ nhất trở thành phương thức chủ
yếu, đối lập với sự giao tiếp cực ảo đang tràn ngập khắp nơi, sự thiếu thốn
mọi thứ đối lập với cảnh thừa thãi ê hề. Không phải ngẫu nhiên mà thế giới
này được xây dựng ở tận sâu trong lòng đất, đối lập với chiều cao ngày
càng khiến người ta chóng mặt hơn của những tòa nhà chọc trời.
Với cây đèn làm vũ khí trong tay, Brady đi xuống những thềm nghỉ phía
dưới.
Anh không có súng, cũng chẳng có dao. Chẳng có gì để có thể tự vệ. Hay
tấn công. Nếu như cuộc tìm kiếm này hướng tới một mục tiêu cụ thể nào
đó, thì chưa bao giờ anh ở gần nó như lúc này. Bộ tộc sống ngay dưới chân
anh. Chỉ vài mét nữa thôi và anh sẽ tới được chỗ của chúng.
Gặp được chúng.
Rồi sau đó thì sao? Anh định làm gì? Anh sẽ làm gì để bắt chúng trả giá
cho sự bệnh hoạn khiến anh phải mất ngủ này? Ai đã khiến chúng ghét bỏ
loài người đến vậy?
Trừng phạt chúng để trả lại nhân tính cho con người ư?
Anh chẳng có bất cứ ý tưởng nào về tất cả những điều này. Anh cứ đến
đâu hay đến đấy.
Tuy nhiên, anh luôn nuôi dưỡng một niềm tin: Chiếc mặt nạ của lũ bệnh
hoạn đang đóng giả ma cà rồng này sắp rơi xuống.
Những thanh dầm bằng kim loại chằng chịt và những bậc thang dường
như dài vô tận.
Tiếng gầm rú của một con tàu vọng đến từ xa khiến anh giật nảy mình.
Anh sẽ không bao giờ để mình phải nhìn một con tàu điện ngầm theo cách
này nữa.
Cuối cùng thì cầu thang cũng dừng lại sâu, rất sâu dưới lớp nhựa đường
và kính. Một thứ ánh sáng vàng nhờ nhờ chiếu sáng căn sảnh rất dài mà