LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 414

61

Hai cái bóng luồn lách giữa những ngôi mộ xám xịt.

Dật dờ như bóng ma.

Brady giúp cô gái chạy trốn, anh kéo cô ta qua bức tường thấp và họ chỉ

dám dừng lại để hít thở khi đã ngồi trong chiếc xe 4x4.

Khi hơi thở đã trở lại bình thường, Brady nổ máy, rẽ sang phía Nam rồi

phía Đông để tới những con phố náo nhiệt hơn.

Cô gái trẻ run lên cầm cập, quấn chặt mình trong tấm ga đầy vết máu.

“Cảm… cảm ơn…” cuối cùng cô ta cũng có thể lên tiếng sau năm phút

đồng hồ.

“Cô tên là gì?”
“Lydia.”

Brady liếc nhanh hành khách trong xe.
Khoảng hơn hai mươi tuổi một chút. Tóc nâu dài, tóc mái cắt bằng phía

trên đôi mắt to tròn đang dò xét cảnh vật xung quanh. Mặt cô vẫn giàn giụa
nước mắt, cô lặng lẽ khóc.

“Kết thúc rồi Lydia, cô được an toàn rồi.”

“Cho tôi xuống đại lộ Ocean Parkway là được rồi.”
“Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện, cô cần phải được chữa trị.”
“Không cần đâu,” cô ta vừa đáp vừa cố nén cơn nức nở.

“Lydia, những vết thương của cô có thể rất sâu và bị nhiễm trùng!”
“Tôi tự xoay xở được.”
Brady vừa tập trung quan sát đường vừa chú ý đến cô gái trẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.