LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 467

“Đó không phải điều mà tôi muốn, anh chẳng hiểu gì hết. Tôi có thể ở

cạnh cô ấy cho tới lúc chết mà không nói với cô ấy về tình cảm thật của
mình, tôi không cần đến gần cô ấy! Nhưng còn anh, những gì anh đã làm
với cô ấy là không thể tha thứ. Anh sẽ giết chết cô ấy. Sớm hay muộn, nếu
cô ấy ở cạnh một tên tội phạm như anh, cô ấy sẽ bị hủy hoại.”

Anh vừa nhấn giọng vào từ cuối cùng vừa nhăn nhó như thể bị rút lưỡi.

“Đừng làm thế,” Brady cầu khẩn.
Thayer như thể đang ở đâu đó, hồn lìa khỏi xác. Đột nhiên nét mặt của

anh thay đổi và trong một khoảnh khắc, Brady tưởng anh sắp bật khóc.

Nhưng rồi chiếc mặt nạ lại quay trở lại trên mặt anh. Jack không hề bị

cảm xúc chi phối như Brady đã từng nghĩ lúc đầu, không, anh hiểu rằng ở
con người này, sự sắt đá và tính toán đã bóp nghẹt hoàn toàn phần lý trí ôn
hòa mọi khi.

“Tôi có thể sống với chiếc mặt nạ của mình,” Jack nói với vẻ thú tội. “Và

thậm chí tôi còn nghĩ rằng với thời gian, tôi sẽ có thể tự thuyết phục mình
rằng chuyện này chưa hề xảy ra. Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy, anh biết mà.
Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy như anh đáng ra đã phải làm. Còn anh, anh chỉ
đơn giản là đã… biến mất.”

“Đừng làm vậy, Jack. Đừng làm vậy.”
Thayer tiếp tục nói, giọng dửng dưng, ánh mắt được che đậy bằng thái

độ chối bỏ thực tại:

“Tôi có một căn nhà tại Connecticut, anh biết không? Biệt lập, yên bình.

Với một khu vườn lớn. Anh sẽ thoải mái ở đó, gần những bụi sậy. Có thể
tôi sẽ đến đó nói chuyện với anh khi cảm giác tội lỗi bất chợt xuất hiện. Tôi
chắc rằng điều đó sẽ giúp tôi thanh thản. Chính là quãng thời gian để có thể
lãng quên tất cả. Trong những lúc đó, tôi sẽ nói với Annabel là tôi đang ở
với một phụ nữ nào đó, để trấn an cô ấy về phần tôi, đây sẽ là bí mật nho
nhỏ giữa tôi và anh.”

“Không, làm ơn,” Brady chậm rãi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.