LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM - Trang 89

Brady đánh rơi chiếc thìa khiến nó đập vào bát, làm xúp bắn ra bàn.
“Ôi!” Annabel thốt lên. “Xin lỗi, em không nghĩ là chuyện đó khiến anh

giật mình! Nhưng anh có thể yên tâm, đó không phải là một cô gái ở cùng
khu nhà mình đâu.”

“Anh… Anh thực sự bối rối,” Brady lên tiếng trong lúc đứng dậy tìm giẻ

lau.

“Lúc nghe nói đến tên địa điểm xảy ra vụ việc, em đã yêu cầu được theo

vụ này, em là người thích hợp nhất vì em biết rõ khu này, người dân và
những thói quen.”

Brady miết giẻ lau hòng giấu việc mình đang run.

“Điều gì khiến Jack cho rằng đây là một vụ giết người?” Anh hỏi trong

lúc cố gồng mình tránh để lộ cảm xúc thật.

“Bản thân vụ việc thì chưa có gì, mới chỉ là chắp ghép các tình tiết thôi.

Cô gái tự bắn vào mặt mình, phụ nữ hầu như chẳng bao giờ làm vậy,
thường thì họ nhắm vào ngực.”

Brady ngồi xuống. Không có gì phải nghi ngờ, Rubis đã gí súng vào

cằm, nhắm lên bộ não. Cô không chỉ muốn đối diện với cái chết, mà còn
muốn hủy hoại cả gương mặt; muốn nó biến mất theo cách dữ dội nhất. Cô
không chỉ muốn tự tử, mà còn muốn không ai có thể nhận ra mình được
nữa. Biến mất khỏi xã hội này bằng mọi cách, đến mức thậm chí chối bỏ cả
sự tồn tại của chính mình.

“Giá như anh nhìn thấy căn hộ của cô ta!” Annabel tiếp tục. “Chẳng có

chút sự sống nào, buồn tẻ, thấy mà tội.”

Sau một giây hoảng loạn với ý nghĩ Annabel có thể đã biết chuyện và

đang tìm cách gài bẫy anh, Brady nhanh chóng trấn tĩnh trở lại. Cô ấy
không thể biết mình đã ở đó! Chẳng ai nhìn thấy mình hết!

“Jack nhìn đâu chẳng thấy tội ác, phải không?” Brady bóng gió, vẻ tỉnh

bơ, để lảng sang chuyện khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.