LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 117

kẻ cuồng loạn, tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi hỏi đường một người phụ
nữ tốt bụng và đi bộ vài dặm đến cửa vào sân bay.

Tim tôi vẫn còn đập thình thịch, nhưng tôi cảm thấy thật tệ khi

không kịp cảm ơn người lái xe tuk-tuk. Việc ông ấy sẵn sàng đứng
lên bảo vệ một người xa lạ đã cứu tôi khỏi bị đám người kia đập cho
tơi bời đến mức có thể phải bỏ mạng. Ông ấy đã mạo hiểm cả sự an
toàn của chính mình mà không mong nhận lại gì chỉ vì đó là điều
đáng phải làm.

Trong bất kỳ cuộc đối đầu nào, hầu hết mọi người đều tập

trung vào thủ phạm và nạn nhân. Có một kỳ vọng cố hữu đó là nếu
một trong hai phe hành động khác đi, thì kết quả của cuộc xung đột
có thể đã được ngăn chặn. Nhưng cơ may lớn nhất cho điều đó thực
ra lại nằm ở người ngoài cuộc, người chẳng được lợi gì từ cuộc xung
đột ấy. Khi một người ngoài cuộc đứng lên với tư cách một nạn nhân
tiềm năng, như người lái xe tuk-tuk đã làm cho tôi ngày hôm đó
trên đường phố Kathmandu, họ sẽ trở thành một anh hùng đúng
nghĩa. Chúng ta thường là những người ngoài cuộc đối với một cuộc
xung đột, hơn là nạn nhân hay thủ phạm, và điều đó có nghĩa là
chúng ta có nghĩa vụ bảo vệ những người khác, ngay cả khi dấu thập
bất công không chỉ vào chúng ta.

Khi tôi trở về Luang Prabang, như thường lệ tôi trở lại nhà nghỉ

Rattana, nhưng lần này tôi đề nghị được gặp người phụ nữ trẻ
Lanoy, người chuyên thay ga trải giường và chào đón khách. Kể từ khi
gặp David Booth tại Bali, tôi đã suy nghĩ về việc tìm kiếm một
người địa phương để giao phó trách nhiệm điều phối các công trình
trong nước. Lanoy cứ xuất hiện trong tâm trí tôi. Chị có một tinh
thần làm việc đáng kinh ngạc và có vẻ tận tình với công việc ở nhà
nghỉ hơn cả yêu cầu công việc đặt ra cho chị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.