LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 116

ý chở tôi ra sân bay trên quãng đường 45 phút. Sau khi trả trước thù
lao cho ông, chúng tôi lên đường.

Khi chúng tôi đến gần ngã tư chính của thành phố, tôi nghe

tiếng hô to ngày một gần. Đường phố tràn ngập những người biểu
tình, hô vang giận dữ. Khi chúng tôi cố gắng vượt qua ngã tư, hàng
trăm người đàn ông mang theo gậy gộc đột nhiên lao về phía chúng
tôi từ mọi hướng. Họ bao vây chiếc xe tuk-tuk, la hét giận dữ, lao gậy
gộc về phía tôi. Tôi sợ tái mặt. Trong đầu tôi hiện lên một cảnh
tượng trong cuốn sách Shantaram mà tôi mới đọc gần đây: đám
đông giận dữ đã đánh đập và chặt tay chân mọi người trong vài giây.
Người lái xe tuk-tuk quay sang tôi và hét lên với giọng có phần
hoảng loạn, “Ra khỏi xe ngay.”

Trước khi tôi kịp phản đối, ông ta nói, “Anh phải ra khỏi xe

ngay.” Khi vừa bước xuống đất, tôi bị đám đông giận dữ kia vây
quanh. Tôi làm điều duy nhất có thể nghĩ ra lúc đó: Tôi chắp tay
và lặp lại câu nói thể hiện sự tôn trọng ở Nepal và Ấn Độ, namaste
(có nghĩa là, “Tôi cúi đầu trước các vị” hoặc “ánh sáng trong tôi có
được là nhờ ánh sáng trong quý vị”), hết lần này đến lần khác.
Tôi cố gắng giải thích cho bất cứ ai chịu lắng nghe rằng tôi chỉ
đang cố gắng để ra được sân bay.

Khi đám đông giận dữ càng lúc càng kích động, người lái xe tuk-

tuk bắt đầu nói chuyện với người cầm đầu. Sau đó, người lái xe
quay lại và nói, “Anh sẽ phải đi bộ trong phần đường còn lại. Cầm
lấy túi xách của anh, họ sẽ không cho anh đi xe nữa và đi nhanh
lên.”

Không chút do dự, tôi khoác ba lô lên vai và đi xuyên qua đám

đông. Hãy bước đi có mục đích, tôi tự nhủ. Giả vờ tự tin, tôi nhìn
thẳng về phía trước như thể tôi biết mình sắp đi đâu và đi theo
bản năng mách bảo. Cuối cùng, khi đã thoát khỏi ngã tư đầy những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.