LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 145

hứng cho người khác hành động – là những bài cũng miêu tả đúng
hành trình đó, chỉ ngoại trừ một điều: trọng tâm cần tập trung là
khán giả. Bài thuyết trình đó không phải về người trình bày; mà
về cơ hội trở thành anh hùng của khán giả khi họ thực hiện một
nhiệm vụ đã được xác định rõ.

Khi những bài trình bày này được thực hiện trực tiếp trước một

người, điều quan trọng là ta phải biết đối phương quan tâm đến
điều gì nhất. Tôi bắt đầu bằng việc hỏi về đam mê của ông. Lời
nói của ông lộ rõ sự vui mừng mà ông có được khi lên chức ông nội,
và khi nhìn quanh căn phòng, tôi nhận thấy khắp phòng là ảnh gia
đình ông. Ngay lập tức, tôi bắt đầu chia sẻ về mối quan hệ của tôi
với Ma, và việc ngôi trường đầu tiên đã được xây dựng như thế nào
để dành tặng bà. Sau đó, tôi cho Norman xem bộ tài liệu truyền
thông được in ấn đẹp mắt của chúng tôi, giải thích từng trang
bằng một câu chuyện kể lại chi tiết về những đứa trẻ trong hình.
Cuối cùng, tôi nói về quyết định khó khăn mà tôi đang phải đối
mặt – liệu có nên rời Bain – và PoP sẽ thay đổi thế nào nếu có được
một văn phòng lớn với giá thuê thấp. Sân khấu được dựng nên cho
một anh hùng, và Norman có thể dễ dàng bước vào thực hiện trọn vai
đó.

“Chà, thế này thì tôi không thể lấy của cậu mức mà tôi muốn

nữa rồi,” ông nói. “Tôi là chủ tịch ở đây, vậy hãy để tôi nói chuyện
với cháu trai tôi, người điều hành hoạt động kinh doanh thường
ngày, và liên hệ với cậu sau nhé. Nhưng tôi rất muốn giúp.”

Đến khi trở lại văn phòng, tôi thấy một email khẩn trong hộp

thư đến. Đó là thư của Dave, quản lý nhân sự mới tại Bain. Adam,
chúng ta cần nói chuyện. Cậu sang phòng tôi nhé.

Những gì anh ấy nói không có gì đáng ngạc nhiên: “Chúng tôi

hiểu rằng cậu rất tâm huyết với PoP, nhưng cậu cũng cần phải là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.