LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 158

la thì hơi eo hẹp, nhưng có lẽ tớ có thể kéo thêm vài người làm tình
nguyện hoặc ai đó có thể nhận làm với tiền công thấp hơn.”

Tôi ngất ngây sung sướng. Khi chúng tôi ra đến cửa, Alex đề

cập đến một ý tưởng khác vừa nảy ra. “CEO bên tớ là người thích
làm từ thiện. Tớ nghĩ cậu sẽ hợp với anh ấy đấy. Chúng ta thậm chí
còn có cơ hội đưa dự án này lên cấp công ty, nhưng hãy để tớ nói
chuyện với Rich đã. Anh ấy làm việc ở Fort Lauderdale, nhưng đến
New York thường xuyên, như vậy có lẽ tớ có thể giúp cậu sắp xếp
một cuộc gặp. Nhưng dù thế nào, thì cứ tính cả tớ tham gia nhé.”

Thật là một tin hứa hẹn, nhưng chúng tôi muốn đến hè là trang

web phải lên và chạy được. Giờ đã là tháng Tư.

Tôi để hai tuần trôi qua, rồi mới gửi email cho Alex: Có tin gì từ

Rich chưa?

Vẫn đang liên hệ, cậu ấy trả lời.

Vài tuần nữa trôi qua. Jocelyn và tôi chuyển đến khu văn phòng

chỉ có một khoảng không của Norman, nhưng tôi vẫn chưa nhận được
hồi âm của Alex về cuộc gặp với Rich. Tệ hơn nữa, chúng tôi vẫn
chưa có tiến triển gì trong việc tìm kiếm những người làm việc tự
do bởi chúng tôi đang cầm chừng chờ cơ hội rất nhỏ rằng
AgencyNet sẽ chịu làm giúp chúng tôi.

Tôi biết rằng dù có ý định tốt, nhưng Alex không có thẩm

quyền huy động AgencyNet hỗ trợ chúng tôi. Bạn sẽ thường xuyên
nghe người ta nói rằng, “Tôi xin lỗi, tôi ước là mình có thể.” Đối với
tôi, điều đó có nghĩa là “Tôi không có thẩm quyền cung cấp cho
anh câu trả lời mà anh muốn.” Đừng bao giờ chấp nhận câu trả lời
“Không” từ người không thể nói “Có”. Rich là người duy nhất có thể
cho tôi câu trả lời mà tôi đang tìm kiếm, vì vậy tôi phải làm bất cứ
điều gì để gặp trực tiếp hoặc liên hệ được với anh ta qua điện thoại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.