LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 159

Sau 22 email với Alex để sắp xếp một buổi gặp mặt trực tiếp

với Rich vào một buổi chiều thứ Ba, Rich lại phải hủy hẹn và trở về
Fort Lauderdale sớm. Mọi biện pháp quyết liệt đã được dùng đến.
Đôi khi bạn phải cho ai đó thấy rằng bạn sẵn sàng lao qua tường
trước khi họ chịu mở cửa trước.

Tôi gửi email cho Alex nói với cậu ta rằng nếu Rich ở bất cứ

đâu gần một sân bay lớn nào đó trong hai tuần tới, tôi sẽ bay đến
đó để gặp anh ta. Tôi tìm được một chuyến bay có giá vé khoảng 300
đô-la – một khoản không nhỏ đối với tôi – nhưng tôi biết trang
web là điều quan trọng nhất đối với sự phát triển của PoP sau này.

Chưa đầy hai giờ sau đó Alex viết lại, Rich sẽ gọi cho cậu vào 4

giờ 30 phút chiều nay.

Lúc bốn giờ, tôi nhận được một tin nhắn: Tôi là Rich từ

AgencyNet. Chúng ta có thể nói chuyện vào lúc năm giờ không?

Chắc chắn rồi, tôi trả lời. Tôi không quen với việc nói chuyện

với các CEO, chứ chưa nói gì đến việc nhắn tin với họ. Nhưng tôi
nhận ra cách tiếp cận của anh ta thật khôn ngoan – nếu mọi
chuyện không suôn sẻ, tôi vẫn không có địa chỉ email của anh ta và
không bao giờ có thể liên lạc lại với anh ta.

Ngay trước năm giờ chiều, tôi bước vào một căn phòng trống

trong khối văn phòng của Norman và mang theo bức ảnh của Nuth,
bức ảnh mà chúng tôi đã in trên poster cho sự kiện của chúng tôi.
Trên đó là đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới, chân trần, ngồi trên
bậc thềm ở ngôi trường tại Pha Theung, đầu nghiêng sang một bên
và mắt nhìn thẳng vào ống kính máy ảnh. Cô bé từ trong bức ảnh
dường như đang nhìn ra và tinh nghịch hỏi, Anh có gì nào? Trước khi
gọi cho Rich, tôi đặt bức ảnh trên chiếc ghế đối diện trong căn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.