LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 160

phòng họp trống không, lờ mờ sáng. Tôi sẽ nhìn Nuth trong khi nói
chuyện. Cô bé sẽ giúp tôi tập trung vào điều quan trọng nhất.

Rich nhấc máy ngay từ hồi chuông đầu tiên. “Này, Adam, có vẻ

cậu đang làm một việc rất tuyệt.” Rich có vẻ không kiểu cách lắm
và thân thiện hơn tôi tưởng.

Tôi dành 40 phút sau đó kể cho Rich nghe những gì chúng tôi đã

làm. Thay vì đặt ra những câu hỏi thông thường về công tác hậu
cần ở mỗi trường, chẳng hạn như “Cậu tìm giáo viên bằng cách
nào?” (Sở Giáo dục cung cấp giáo viên và chúng tôi giúp đào tạo họ),
anh đặt ra những câu hỏi thăm dò, sâu sắc về tình hình của tổ chức:
“Nỗi sợ lớn nhất của cậu là gì?” “Thành viên ban giám đốc của cậu
gồm những ai?” “Thách thức lớn nhất của cậu để phát triển là gì?”

Rich có vẻ thật sự quan tâm đến những gì chúng tôi đã làm và

anh cũng có vẻ vô cùng thoải mái. Chúng tôi rất hợp nhau. Nhưng
tôi biết anh ấy đã dành cho tôi rất nhiều thời gian và tôi phải đi
thẳng vào vấn đề.

“Anh Rich, một phần lý do tại sao tôi muốn nói nói chuyện với

anh là vì chúng tôi cần xây dựng một trang web. Tôi không biết các
anh có thể giúp” – giọng tôi run run – “với mức giá còn khoảng
20.000 đô-la?” Không thể tin được là mình vừa đề nghị như thế,
tôi nghĩ. Đây là lần đầu tiên tôi thẳng thừng đưa ra yêu cầu lớn
cho PoP. Tim tôi muốn rớt ra ngoài.

“Adam này, thành thực với cậu, tôi không tham gia vào khâu sản

xuất, vì vậy tôi sẽ phải nói chuyện với phó Giám đốc phụ trách
khối này.” Chết tiệt. “Nhưng tôi đang nghĩ đến điều lớn hơn. Cho
tôi một vài ngày. Có thể chúng ta sẽ trao đổi lại vào thứ Hai.”

Anh ta đang nghĩ gì thế nhỉ? Anh nhắn cho tôi địa chỉ email

của mình, và tôi gửi một tin nhắn cảm ơn vào tối hôm sau, tối thứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.