Hầu hết các bài phát biểu gần đây của tôi đều diễn ra ở những
cuộc họp với các doanh nghiệp, vì vậy đây sẽ là lần đầu tiên sau
một thời gian dài tôi nói chuyện với sinh viên đại học. Cảm giác thật
tự do: Tôi không phải tô vẽ bất cứ điều gì; tôi chỉ cần nói bằng cả
trái tim.
Khi buổi trò chuyện đầu tiên diễn ra, tôi tập trung vào những gì
tôi nghĩ là các học viên sẽ muốn nghe nhất. Trước đó, nhiều học
viên đã nói với tôi đây là lần đầu tiên các em đi du lịch độc lập, vì
vậy tôi chia sẻ với các em một số lời khuyên về du lịch bụi.
Nhớ lại những trải nghiệm của mình ở Mỹ Latin, tôi khuyên,
“Đầu tiên, các bạn hãy chấp nhận rằng kế hoạch sẽ thay đổi và
các cơ hội mới sẽ đột ngột xuất hiện khi các bạn đi du lịch, thế nên
cứ tùy nghi mà hành xử thôi. Nếu các bạn gạt đi sự hoài nghi và cho
phép bản thân kinh ngạc trước những điều kỳ diệu của thế giới, các
bạn sẽ ngây ngất với những kỷ niệm mà mình tạo ra được nhờ những
lịch trình ngoài dự kiến. Thứ hai, nếu các bạn biến mình thành
mục tiêu, các bạn sẽ trở thành mục tiêu. Đừng mặc quần áo sáng
màu, và nếu các bạn không muốn ai đó đụng vào những tài sản có
giá trị của mình, hãy để chúng trong chiếc túi đựng tiền đeo dưới
quần. Đồng tiền đi liền khúc ruột. Hãy tin tôi đi, không ai dám
chạm vào đó nếu không có sự cho phép của các bạn. Thứ ba, âm
nhạc và ngôn ngữ cơ thể được nói khắp nơi, vì vậy khi có ai đó mời
các bạn nhảy, hãy thả lỏng người và nhảy thôi. Và cuối cùng, khi nào
nghi ngại điều gì, hãy đơn giản nói rằng các bạn là người Canada.
Mọi người không có thiện cảm với nhiều nước, nhưng không ai ác
cảm với người Canada cả.”
Một nhóm học viên cười ồ lên, và tôi có thể thấy khoảng 300
học viên trong phòng đánh giá cao những lời khuyên chân thành và
dễ hiểu của tôi. Tôi biết điều đó bởi buổi nói chuyện này là lần
đầu tiên tôi sử dụng kỹ thuật mang tên “mỗi người một suy nghĩ”.