LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 36

Sau vài giờ, con tàu bớt lắc, thuyền trưởng Buzz cũng đã sửa

được động cơ đầu tiên; năm giờ sau đó, động cơ thứ hai bắt đầu
hoạt động trở lại. Các động cơ không chạy vo vo nhưng những đợt
rung lắc giảm hẳn. Chúng tôi lạc quan hơn. Các nhân viên trên tàu
bắt đầu phân phát bữa tối, và những ổ bánh mì được làm cách đây
cả ngày giúp xoa dịu bao tử cũng như các dây thần kinh của chúng
tôi. Cuối cùng, sau bảy tiếng đồng hồ chúng tôi phải khoác áo
phao, ngài Giọng hát Mỹ đã trở lại.

Bing bong.

“Chào các bạn, bây giờ các bạn có thể trở về phòng mình an toàn.

Xin hãy kiên nhẫn khi chúng tôi tìm hiểu phải làm gì với những sự
kiện trong ngày hôm nay. Con tàu đang bị hư hỏng nặng, vì vậy hãy
cẩn thận với những mảnh kính vương vãi xung quanh, và tiếp tục
theo dõi thông tin cập nhật.”

Trên đường trở về phòng, tôi ngó nghiêng đống đổ nát trong sự

sợ hãi và lo âu. Các kệ sách trong thư viện từng đặt những cuốn sách
hướng dẫn du lịch của Frommer và các tập bản đồ thế giới giờ
trống trơn hoặc chỉ còn lác đác một nửa. Bàn ghế vỡ ra từng mảnh,
những vụn kính vỡ la liệt khắp sàn. Cây đàn piano lớn lâu đời ở Hội
trường chính ở trong tư thế lật úp và hư hỏng nặng.

Tôi thoáng nghĩ đến cảnh những học viên run rẩy đứng lên nổi

loạn – đập phá phòng mình, kêu gọi thuyền trưởng Buzz từ chức và
yêu cầu chấm dứt Học kỳ trên biển. Thế nhưng, thay vào đó, các
sự kiện trong ngày đã kéo tất cả chúng tôi lại gần nhau hơn. Nghịch
cảnh thường gắn kết thay vì chia rẽ con người.

Không ai nói nhiều về cơn bão trong 24 giờ sau đó. Chúng tôi

rơi vào trạng thái trầm tư mặc tưởng. Nếu có ai đó khóc, một người
khác sẽ lại gần an ủi. Một số học viên lặng lẽ tự tổ chức nhau lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.