LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 37

thành các nhóm sửa sang lại thư viện và thu gom kính vỡ. Số khác
viết nhật ký hoặc gọi điện thoại vệ tinh về nhà để cha mẹ yên tâm
rằng họ an toàn. Ngày hôm sau, tôi đi ngang qua hai sinh viên đang
chơi cờ bàn và thấy người đi trước mình kêu lên, “Các cậu đang đùa
tớ hả? Giờ này mà các cậu còn chơi trò Tàu chiến

(2)

này á? Không

đùa đấy chứ?!” Tôi cười sặc sụa. Thật nhẹ nhõm khi nỗi lo lắng qua
đi.

Vài ngày sau, chúng tôi thả neo ở Honolulu, bởi động cơ đã hư

hỏng quá nặng để đi một mạch đến đích dự kiến ban đầu là Hàn
Quốc. Ngay khi chân chạm đất liền, tôi đã quỳ gối xuống và hôn
lên vỉa hè nóng bỏng. Trái tim tôi nhảy cẫng lên khi thấy các gia
đình đang vẫy tay và các vũ công hula tươi cười rạng rỡ. Tôi đã an
toàn.

Nhưng tôi cũng thay đổi hẳn bởi giờ đây tôi biết cuộc đời mình có

một mục đích sống. Một điều rõ ràng nổi lên từ thảm kịch. Khi đối
mặt với viễn cảnh về cái chết, có điều gì đó từ sâu bên trong đã
vùng lên chiến đấu. Tôi ở đây là có nguyên do. Tôi mân mê hình
xăm của mình một lần nữa, lần này là để cảm ơn, bởi con tàu MV
Explorer đang lắc lư ở xa – tả tơi nhưng vẫn nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.