trong một câu kinh cầu, quả quyết rằng nếu ta làm việc đúng
đắn và hành động đúng đắn trong cuộc đời này, ta sẽ được cứu rỗi
khi sang thế giới bên kia. Khi xăm những chữ này, tôi tôn thờ và tin
vào quyền năng của đức tin trong việc chở che và dẫn lối một người
đi qua những thời khắc đen tối nhất của cuộc đời, giờ đây niềm
tin vào một quyền năng cao hơn thực sự là sợi dây cứu đắm duy
nhất của tôi.
Ani Ma’amin. Tôi lặp đi lặp lại hai từ này, cầu xin những người
đang dõi theo tôi che chở, sau đó bước ra ngoài đối mặt với sự hỗn
loạn.
Tôi nhập hội với Reed, Jaret và Dave tại các chốt, nỗ lực hết sức
để giúp mọi người leo lên các tầng cao hơn trong khi chiếc tàu ngày
càng lắc lư dữ dội. Khi mọi người đã an toàn ở trên tầng, tôi leo lên
một khu vực kín, trên tầng thứ sáu và ngồi dựa lưng vào thang
máy. Cứ hai học viên một nhóm, bắt đầu bám vào nhau như những
con gấu ôm chặt nhau, với hy vọng rằng, khi chiếc tàu chồm lên,
trọng lượng cơ thể sẽ giúp họ ở yên một chỗ. Tôi vòng tay thật chặt với
một bạn gái kế bên, và ngồi sát Jaret và Reed. Phía bên trái tôi,
một nhân viên tàu trên 40 tuổi, từng theo tàu MV Explorer nhiều
năm, bắt đầu lảo đảo và khóc, một tay ông ghì chặt cuốn Kinh
Thánh vào ngực, tay kia cầm chuỗi tràng hạt. Nếu ông ấy sợ đến
thế, thì hẳn là hoàn cảnh lúc này thực sự tồi tệ lắm. Tôi nhắm
mắt lại và mân mê hình xăm trên ngực.
Bing bong.
Là thuyền trưởng Buzz. Ông thông báo chúng tôi sẽ cần tiếp
tục chịu đựng cơn bão, thủy thủ đoàn đang cố hết sức để sửa chữa
những hư hỏng ở khu vực điều khiển khiến động cơ bị chết. Ông
không đề cập đến việc ông cũng đã gửi tín hiệu cấp cứu đến lực
lượng tuần dương và các đội cứu hộ đang trên đường đến.