LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 33

khuyên tôi còn nhớ được từ các cuộc diễn tập là mặc quần áo ấm,
dài tay nếu đường cùng phải nhảy xuống nước. Tôi xỏ vội chiếc
quần tập bóng rổ ở Đại học Brown và một cái áo tập có mũ vào người
để giữ ấm. Vừa lúc đó, các bạn tôi, Dave và Reed lao vào phòng tôi.

Cha của Dave là một mục sư, vì lẽ đó chàng ta rất sùng đạo. Reed,

một người gốc Texas, là một quý ông miền Nam đích thực. Còn
Jaret lại là một tín hữu Kitô đến từ Stillwater, Oklahoma. Vì vậy, tôi
không chỉ được đồng hành cùng những người anh em mới, mà còn
được đồng hành cùng cả những người hào hiệp và truyền thống
nữa.

“Ngoài kia hỗn loạn lắm, mọi người tụ tập thành từng nhóm lớn

cầu nguyện, ai cũng nghĩ mình sắp chết,” Reed thông báo. Cậu ta
và Dave hối thúc rằng dù có bất kể vấn đề gì xảy ra, thì nhiệm
vụ của chúng tôi là phải thật mạnh mẽ, vững vàng khi hướng dẫn
những người khác di chuyển lên cầu thang lên tầng năm và tầng
sáu.

“Dù tình hình tồi tệ thế nào,” Reed nói, “bốn đứa bọn mình

cũng phải thực sự bình tĩnh và tự tin rằng chúng ta sẽ vượt qua được
chuyện này. Mọi người sẽ trông đợi bọn mình hướng dẫn, vì vậy phải
ra vẻ thật mạnh mẽ.”

Trước khi đối mặt với sự hỗn loạn điên cuồng ở hành lang, tôi

đổi sang mặc một chiếc áo nỉ dài tay, mỏng và chiếc quần kaki
mỏng duy nhất tôi mang theo. Nếu muốn sống, tôi phải bơi; và
nếu muốn bơi, tôi không thể mặc quần áo dày và dễ thấm nước.

Tôi nhìn thẳng vào gương, kéo áo lên để lộ hình xăm trên ngực.

Hai năm trước, tôi đã xăm ngược các từ Ani Ma’amin, có nghĩa là
“Tôi tin” trong tiếng Do Thái, lên ngực trái để tôi có thể nhìn thấy
chúng đúng chiều trong gương mỗi ngày. Đó là hai từ đầu tiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.