LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 32

được, thì bất cứ chiếc xuồng hơi nào cũng sẽ bị lật úp gần như
ngay lập tức. Gần như không có kế hoạch khả thi nào để thoát khỏi
tình huống nguy cấp này.

Tôi nghĩ bụng, Mình chết chắc rồi! Chỉ trong hai giờ nữa thôi

là mình sẽ chết chìm trong nước lạnh. Tôi suy sụp hoàn toàn. Sao có
thể như vậy được kia chứ?

Con tàu này chắc chắn sẽ chìm, tôi nghĩ, mình chẳng thể làm

gì để cứu vãn được cả. Tôi có thể thấy mình càng lúc càng hoảng
loạn. Nhưng tại sao chứ? Chẳng lẽ thời gian mình ở đây có mục đích
là thế này ư? Là chết giữa biển ư?
Tôi nhắm mắt lại, cầu xin
đấng tối cao mà tôi vẫn cầu nguyện mỗi ngày trả lời những câu hỏi
ấy, và đột nhiên một cảm giác bình yên tràn ngập lòng tôi.

Với sự xác tín tuyệt đối, tôi tin chắc đây chưa phải là thời khắc

cuối của mình. Đó là một cảm giác không giống bất cứ trải nghiệm
nào của tôi trước đây. Tôi biết chắc mình còn nhiều việc phải làm
trong thời gian ở đây, thay vì biến mất trong làn nước lạnh kia.
“Chàng trai 21 tuổi bỏ mạng trên biển” sẽ không phải là câu chuyện
về tôi. Sẽ không có những buổi cầu nguyện dưới ánh nến hoặc các
quỹ học bổng lấy tên tôi. Tôi không chắc mục đích của mình là gì,
nhưng tôi ngộ ra rằng nó tồn tại và vẫn chưa được thực hiện. Dù tôi
sớm nghĩ đến cái chết, nhưng giờ đây, tôi chắc chắn mình sẽ
sống sót.

Tôi chỉ cần tìm ra cách mà thôi.

Tôi nhìn qua cửa nóc một lần nữa để xem mình phải chống chọi

lại thứ gì. Chúng tôi đã ở cách đất liền khoảng 700 dặm, đang lênh
đênh trên biển Bắc Thái Bình Dương, trời lúc này đang giữa mùa
đông – và chúng tôi đang phải vật lộn với những cồn sóng cao ngất.
Tôi có khả năng bị hạ thân nhiệt, và một trong số ít những lời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.