LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 30

Trong gần hai tuần, chúng tôi đã phải chịu đựng những con

sóng bạc đầu liên tiếp và đồ đạc bị quăng quật khi con nước ngày
càng trở nên hung hãn. Ngay trước khi mặt trời ló rạng vào ngày thứ
13 chúng tôi lênh đênh trên biển, tại vùng nước cách bờ biển Alaska
khoảng 700 dặm, khi mà tôi vẫn ngủ như chết do tác dụng của
thuốc Ambien, con tàu của chúng tôi đã bơi thẳng vào giữa ba cơn
bão lớn. Ngay sau khi tôi thức dậy, tiếng ông Giọng hát Mỹ lách cách
trên hệ thống loa.

Bing bong.

“Chào các bạn,” tiếng ông Giọng hát Mỹ vang lên mệt mỏi như

thể cả đêm ông đã không ngủ. “Chúng ta đang gặp phải thời tiết vô
cùng xấu, vì vậy chúng tôi yêu cầu tất cả mọi người mặc áo phao
và ở yên trong phòng. Chúng ta đang gặp phải những con sóng cực
lớn nên đây chỉ là một biện pháp phòng ngừa để đảm bảo sự an toàn
của tất cả các bạn. Một lần nữa, chúng tôi yêu cầu các bạn mặc áo
phao và ở yên trong phòng.”

Jaret và tôi nhìn nhau, cười gượng, chúng tôi lục tìm chiếc áo

phao neon phiền phức trong tủ đồ. Vào đêm rời Vancouver, tất cả
các học viên đã được tập hợp lại để tham gia diễn tập tại các “chốt
tập trung” đã chỉ định, đây là nơi chúng tôi phải có mặt trong các
trường hợp khẩn cấp. Ở đây, chúng tôi tập lên xuồng cứu sinh buộc
phía ngoài thân tàu. Khoác áo phao lên người, chúng tôi nghịch
ngợm bật đèn nhấp nháy trên áo và chọc cười nhau, vì chúng tôi ai
cũng cố tỏ ra thật sành điệu trong đêm đầu tiên của cuộc hành
trình. Tất cả chẳng khác nào hồi chúng tôi học năm thứ nhất đại
học, chẳng ai chú ý tới những hướng dẫn được đưa ra.

Lần này không còn là một buổi diễn tập nữa, dù vậy chúng tôi

vẫn không nghiêm túc lắng nghe hướng dẫn. Khi Jaret và tôi mặc
xong áo phao, cả hai đứa đứng trên đệm, nhòm qua cửa sổ nóc để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.