LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 29

Trên tàu không có ti vi, còn Internet thì cước rất đắt và chậm

như rùa, vì vậy hằng đêm chúng tôi tự bày trò tiêu khiển để giải trí.
Chúng tôi đọc cuốn cẩm nang du lịch nổi tiếng Lonely Planet
(Hành tinh cô đơn), chơi những trò thời thơ ấu như Cờ tỷ phú và trò
ghép chữ, ngồi tranh luận hàng giờ về các nghệ sĩ guitar và Thượng
đế.

Cơn bão ngày một mạnh hơn, nhưng chúng tôi đặt niềm tin tuyệt

đối vào thuyền trưởng Buzz, một thủy thủ dày dạn kinh nghiệm với
mái tóc muối tiêu và chất giọng lè nhè kiểu miền Nam. Khi
thuyền trưởng Buzz đưa ra chỉ thị, chúng tôi lắng nghe. Và khi ông
nói chúng tôi sẽ vượt qua cơn bão ngày càng mạnh này, chúng tôi tin
ông.

Thuyền trưởng Buzz cập nhật cho chúng tôi về tình hình thời

tiết và tọa độ hằng ngày của tàu. Lúc đó Google Maps chưa phổ
biến, vì thế các học viên lo lắng chép lại kinh độ và vĩ độ vị trí hiện
tại, sau đó sử dụng chúng để tìm ra vị trí của con tàu trên bản đồ
giấy. Có một vị quản lý phụ trách đời sống của học viên, người mà
chúng tôi chưa gặp mặt bao giờ, trao đổi với thuyền trưởng Buzz qua
bộ đàm vào buổi chiều để cung cấp một loạt các thông tin cập nhật
về các thủ tục và diễn biến trên tàu. Do giọng nói nhẹ nhàng của
ông và tính chất công việc là “phát thanh viên” vào đêm muộn, nên
chúng tôi bắt đầu gọi ông là Giọng hát Mỹ (the Voice). Thường thì
sẽ có một âm lớn vang lên để thu hút sự chú ý của chúng tôi – bing
bong – và sau đó là giọng ông Giọng hát Mỹ vang khắp tàu.

“Chào các bạn, mời các bạn đón nghe bản tin chiều,” giọng ông

ngâm nga, dù đáng lẽ ông có thể nói, Các bạn đang lắng nghe
Giọng hát Mỹ, chương trình phát thanh “nhiều nhạc hơn lời…”
Nếu thuyền trưởng Buzz và ông Giọng hát Mỹ không lo lắng, thì
chúng tôi cũng vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.