LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 46

thể tôi chẳng phải là tín đồ Hindu, nhưng bất cứ nơi nào mà những
người khác đều một lòng cầu nguyện, theo tôi, đều rất thiêng.”

Anh đặt tay lên vai tôi. “Hay lắm. Nhưng đừng cứ thế mà nhảy

xuống nhé... Tôi sẽ chỉ cho cậu biết nên xuống ở đâu sau chuyến
đi.”

Tim tôi như nhảy khỏi lồng ngực. Tôi đã có một đồng minh.

Trong chuyến đi bình minh, chúng tôi thấy người dân ở mọi độ

tuổi đang tắm trên sông. Một người đàn ông nằm thiền nổi, một
người khác thì dạy các con mình những nghi lễ buổi sáng.

Khi chúng tôi quay lại bờ sông, lúc cả nhóm mải mê chụp ảnh

những khu nhà xung quanh, Vanay gật đầu ra hiệu cho tôi và chỉ
vào mấy chiếc bậc dẫn xuống dòng nước. Tôi kín đáo đi sang bên
đó, cởi quần bò và chỉ mặc chiếc quần đùi. Tôi đi xuống bờ sông
rồi xuống nước. Tôi đằm cả người trong nước, không nghĩ ngợi gì,
tôi ngụp đầu xuống và mở miệng, để nước ào vào miệng như cách
tôi thường làm trong bồn tắm hoặc hồ bơi. Tôi ngoi lên mặt nước
và phun nước ra mà không màng đến sai lầm mà tôi có thể mắc
phải khi đưa vào người thứ nước linh thiêng nhất – nhưng cũng ô
nhiễm nhất thế giới này. Giờ mọi sự đã rồi.

Khi đằm mình sâu trong làn nước, tôi nhắm mắt lại và cầu

nguyện. Mười phút sau, khi tôi lên bờ, một pháp sư cao tuổi với
chiếc áo choàng màu nghệ tây, khăn đóng màu cam và suối tóc
trắng gọi giật tôi lại: “Tại sao cậu lại xuống sông Hằng?”

Tôi cho ông biết lý do, ông nắm lấy tay tôi đặt vào lòng bàn tay

ông. Ông rút ra một cuộn dây màu đỏ và vàng tươi rồi cuốn dây hai
vòng quanh cổ tay tôi. Ông nhắm mắt lại và chúc phúc và cầu cho
tôi được che chở, sau đó nói với tôi đây là dây thánh Varanasi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.