LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 64

bộ phim kết thúc, ông lại nghe các băng thu âm ban ngày bằng đôi
tai nghe quá khổ của mình. Thấy ông lẩm bẩm từng từ được phát ra
từ giọng tôi khiến tôi xúc động nổi da gà. Khi Joel thấy tôi mỉm
cười, ông mỉm cười lại và nói, “Chú không muốn nhận của cho
không. Chú muốn tự học, để khi nào cháu đi, chú có thể dạy cho con
cháu chú và những người khác trong làng.”

Tôi luôn hành động theo ý niệm mơ hồ rằng làm từ thiện có

nghĩa là phải giúp đỡ người nghèo. Trong văn hóa phương Tây, chúng
tôi được dạy rằng những người giàu có về tiền bạc và nguồn lực
nên chia sẻ sự giàu có ấy với những người kém may mắn hơn. Tôi
đã nghĩ từ thiện chỉ là một giao dịch đơn giản, là con đường một
chiều.

Joel đã dạy cho tôi biết tôi đã giả định sai về bản chất của từ

thiện. Khi phát không cho những người nghèo, chúng ta đã làm hại
họ. Chúng ta tạo ra một chu kỳ phụ thuộc tàn nhẫn. Sau ba ngày
sống với Joel trong ngôi làng xa xôi ấy, tôi biết rằng giờ ông đã
có công cụ để tự dạy mình. Bằng cách nghe chiếc đài cũ kỹ mỗi
đêm, ông sẽ học nói một ngôn ngữ mới. Quan trọng hơn, ông có thể
chia sẻ các kỹ năng tiếng Anh với gia đình mình trong những năm
tới mà không cần sự giúp đỡ của những người khác.

Thời gian ở cùng vợ chồng Joel đã khơi dậy một sự hiếu kỳ mới

trong tôi. Khi tôi ngồi trên những chuyến xe buýt đêm, kéo dài 12
giờ qua Peru, Bolivia, Ecuador, Colombia, Argentina, Chile và một
số nước khác để đi du lịch bụi trong suốt ba tháng sau đó, những
cây bút chì tôi tặng bọn trẻ giúp tôi có cơ hội hỏi bố mẹ chúng rằng
nếu có thể có bất cứ thứ gì trên đời, họ muốn có được thứ gì nhất.
Dù tôi mong nghe thấy những câu trả lời kiểu như “chính phủ ít
tham nhũng hơn”, “những con đường mới” hay “một công việc tốt
hơn”, nhưng gần như lần nào tôi cũng nhận được một câu trả lời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.