LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 67

bật nổ và tất cả mọi người trong phòng hò reo tán thưởng. Các nhân
viên Bain cùng bàn nhìn tôi dò xét khi những ứng viên tiềm năng
khác lần lượt rời khỏi chỗ ngồi.

Tôi đã quyết định chọn Bain trong số các đề nghị từ trước,

nhưng cũng giống như hầu hết những người ở đó, tôi chờ đợi bữa
tối long trọng này để chính thức hóa đề nghị đó. Đến gần cuối
buổi tiệc, tôi đứng dậy tuyên bố tôi sẽ gia nhập. Những tiếng hoan
hô lại vang lên khắp phòng, và ly sâm panh vàng óng được đặt vào
tay tôi. Toàn bộ khung cảnh có vẻ xa lạ, nhưng không đến nỗi tệ.

Suốt nhiều tháng trước bữa tiệc này, tôi đã phải sống với một

khoản tiền eo hẹp, ở trong những phòng trọ tập thể ở nước ngoài và
thường xuyên ăn mì ăn liền. Nhưng tối nay, tôi đang được thưởng
thức miếng bít-tết tuyệt vời mà không phải bỏ ra một xu. Đó là
món ngon nhất tôi được ăn suốt nhiều tháng trời.

Tôi ngồi bên phải nữ cộng sự trẻ nhất của Bain chi nhánh New

York, và tôi để ý thấy, dù gọi món bít-tết thăn nhưng chị không hề
đụng đến nó mà chỉ ăn rau. Chỉ năm phút là tôi đã ăn sạch suất của
mình, nhưng món bít-tết hoàn hảo của chị vẫn còn nguyên vẹn. Có
lẽ vài hớp rượu đã khiến tôi bạo gan thả lỏng mình tận hưởng, và khi
thấy chị vẫy tay gọi phục vụ dọn phần đĩa của mình rồi tiếp tục
trò chuyện với người ngồi bên trái, tôi kín đáo xiên lấy miếng bít-
tết kia, đặt nó vào đĩa của mình.

Vâng, đó đúng là một hành động xuẩn ngốc. Và rõ ràng là tôi

chẳng kín đáo chút nào.

“Cậu vừa lấy miếng bít-tết của tôi đấy à?” chị quay lại hỏi. Cả

bàn – các cộng sự và các đồng nghiệp tương lai – đều quay sang
nhìn tôi. Một người khác hỏi lại đầy nghi hoặc, “Thật á? Cậu lấy
miếng bít-tết của cô ấy à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.