LỜI HỨA VỀ MỘT CÂY BÚT CHÌ - Trang 68

Tôi thấy mặt mình nóng phừng phừng và có cảm giác như nó đỏ

lựng lên. “Tôi xin lỗi,” tôi lắp bắp. Đúng là đáng lẽ tôi không nên
uống ly sâm panh cuối cùng đó. Hoặc cả ly trước đó nữa. “Tôi đã đi
du lịch bụi một thời gian dài và miếng thịt đó quá ngon để mà bỏ
phí. Tôi không biết mình nghĩ gì, nhưng việc đó hoàn toàn không
phải phép. Tôi rất xin lỗi.”

“Ồ, thế thì giờ cậu phải ăn đi,” người cộng sự ngồi phía bên kia

bàn mỉm cười nói. Suốt vài phút sau đó, tất cả mọi người đều dán
mắt vào tôi khi tôi đánh sạch bách miếng bít-tết thứ hai của buổi
tối. Miếng này ngon chẳng kém gì miếng trước, nhưng tôi cảm
nhận được sự trái ngược giữa văn hóa du lịch bụi và những việc được
phép làm ở công ty sau mỗi miếng thịt đưa lên miệng. Có một điều
rõ ràng là: nếu muốn thành công ở công ty này, tôi cần phải thay
đổi không chỉ quần áo.

Tôi đã ngây ngất khi nhận được lời đề nghị của Bain, nhưng

chấp nhận nó không phải là một quyết định dễ dàng. Các công ty
hàng đầu lựa chọn ứng viên vào cùng một thời gian, trong một vài
tuần của mùa thu, và tôi đã tham gia phỏng vấn ở năm ngân hàng
đầu tư, năm công ty tư vấn và một công ty cổ phần tư nhân trong
thời gian hai tuần vội vã.

Tại cuộc phỏng vấn ở Goldman Sachs, họ hỏi vài câu được thiết

kế cốt để làm khó tôi. “Tổng của các số từ 1 đến 100 bằng bao
nhiêu?” họ bất chợt hỏi (câu trả lời là 5.050). Blackstone Private
Equity thì để tám nhân viên quay tôi, họ yêu cầu tôi xây dựng các
bảng cân đối và các mô hình tài chính từ mốc 0. Khi tôi nghĩ là
mình đã xử lý ngon ơ các cuộc phỏng vấn ở một công ty tư vấn mà
tôi coi là phương án “sơ cua”, thì họ lại gọi báo cho tôi rằng họ
không ấn tượng với tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.