LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 104

- Công chúa, chúng tôi xin lỗi, chúng tôi nghe lệnh Quốc vương đến

đưa người về cung!

Tiêu Sắt nói:

- Lẽ nào chỉ vì phụ vương đã nhận sính lễ của Nhu Nhiên Khả Hãn

nên kiên quyết gả ta sang nước Nhu Nhiên[17] sao?

Hai võ sĩ không trả lời, tiếp tục cầm tay cô kéo ra sau phông. Tiêu Sắt

kêu to:

- Phụ vương, phụ vương, vì sao người lại nỡ đối xử với nhi thần như

thế?

Tiêu Sắt và hai võ sĩ biến mất trên sân khấu. Bạch Bích không ngờ là

Tiêu Sắt lại chỉ diễn có chút xíu thế đã rời sân khấu. Sau đó, cô thấy sân
khấu lại bừng lên một quầng sáng, “Hoàng tử nước Vu Điền” xuất hiện.
Hoàng tử ăn mặc trông rất phong trần, dáng vẻ lo lắng nhìn ra bốn phía
xung quanh, vừa nhìn vừa nói:

- Ta đã hẹn Công chúa nước Lâu Lan gặp nhau ở đây, nhưng sao

không có một bóng người, lẽ nào Công chúa không muốn gặp ta chăng?

Khi đó, trên sân khấu bừng lên quầng sáng thứ hai, lại một bóng người

nữa xuất hiện. Đó là một người con gái khác. Cô mặc một chiếc váy lụa rất
mỏng, bó sát người, lộ ra một vóc dáng vô cùng hoàn mỹ. Bạch Bích nhìn
cô gái trên sân khấu, trong lòng bỗng trào dâng một cảm giác kỳ lạ, không
hiểu vì sao tim cô đột nhiên đập nhanh hơn. Cô gái trên sân khấu cũng
mang mạng che nên không thể nhìn rõ khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt
rất đẹp. Đôi mắt đó đã gợi cho Bạch Bích nghĩ đến một điều gì đó. Tóc cô
gái để xoã, không giống như Tiêu Sắt khi nãy, trên đầu Tiêu Sắt đeo đầy đồ
trang sức, còn trên đầu cô gái này không đeo gì, nhìn cô giống như một
thiếu nữ dân gian. Cô gái từ từ ra sân khấu, bước đi thong thả nhẹ nhàng
mà hiếm người trần nào có được. Tóm lại, cảm giác trên sân khấu mang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.