LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 106

- Công chúa, có lẽ nàng đã đến lúc phải về nghỉ ngơi, thế thì ta đi đây,

nhưng tối mai, vào giờ này, khi mà hoa hồng đang lặng lẽ toả hương, ta sẽ
lại đến đây. Công chúa, nếu như nàng bằng lòng, tối mai lại đến trò chuyện
cùng ta. Còn nếu như nàng không bằng lòng thì hãy mãi mãi quên ta đi. Ta
đi đây, chúc nàng hạnh phúc, Công chúa của ta!

Hoàng tử cúi gập người chào công chúa, sau đó từ từ rời khỏi sân

khấu.

Lúc này trên sân khấu chỉ còn lại một mình cô gái, tất cả ánh sáng đều

tập trung vào cô, xung quanh tối đen. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng về phía
trước, từ từ bỏ mạng che mặt ra.

Ánh sáng quá mạnh khiến khuôn mặt của cô gái trở thành một vầng

trắng sáng. Người điều khiển ánh sáng phát hiện ra sai lầm vội điều chỉnh
cho dịu đi. Khi đó khuôn mặt của cô gái mới từ từ hiện rõ các đường nét.

Bạch Bích ẩn trong chỗ ngồi ở góc tối, lặng lẽ quan sát khuôn mặt ấy.

Cô ấy thật đẹp, Bạch Bích tự nhủ trong lòng.

Đôi mắt u buồn của cô gái trên sân khấu rất kỳ lạ. Ánh mắt đó như

không phải nhìn thẳng về phía trước mà là nhìn về một phương trời xa xôi
nào đó, môi cô khẽ động đậy, rồi từ từ thốt ra một lời thoại:

- Người mà Hoàng tử yêu là Công chúa, không phải ta!

Lời nói của cô như có một loại ma lực khiến cho tất cả những người

xem đều bị hút vào. Câu thoại đơn giản như vậy được thốt ra từ miệng cô
lại phảng phất như một câu thơ tình của xứ Ba Tư.

Tiếp đó cô quay đầu sang một bên, cái cổ thon dài của cô ánh lên như

men sứ dưới ánh sáng trắng. Khi ánh sáng đó vụt qua ánh mắt Bạch Bích
thì tất cả đèn trên sân khấu bỗng vụt tắt. Sân khấu tối om, một lúc sau ánh
sáng lại sáng trở lại, trên sân khấu đã không còn một bóng người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.