LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 107

La Chu lại đứng lên, anh vỗ tay cổ vũ, sau đó cao giọng nói:

- Đoạn này diễn khá lắm, thôi, hôm nay hãy tập đến đây đã!

Ánh đèn màu vàng trong rạp hát lại sáng lên. Bạch Bích nhìn quanh

bốn phía và nhanh chóng nhìn thấy Tiêu Sắt vừa mới tháo bỏ đống đồ trang
sức và tẩy trang xong.

- Bạch Bích, cuối cùng cậu cũng đã đến!

Tiêu Sắt lên tiếng gọi rồi đến ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi:

- Bạch Bích, mau nói xem, cậu thấy tớ diễn thế nào?

- Tớ không hiểu lắm, nhưng có vẻ hơi ngắn.

Tiêu Sắt có phần thất vọng nói:

- Đúng rồi, mấy màn đầu hơi mất hứng nhưng đến mấy màn sau khá

hơn đấy, hãy tin tớ đi, vai của tớ mới đích thực là vai chính!

- Tiêu Sắt, cô nữ diễn viên lúc nãy chỉ nói có một câu thoại thì sao? -

Bạch Bích cuối cùng đã không kiềm chế được sự tò mò.

- Cô ta á, chẳng biết cô ta từ đâu tới. Tớ cũng không rõ, hình như đạo

diễn lúc đi đăng tuyển diễn viên tìm được về thì phải!

Giọng nói của Tiêu Sắt đầy vị chua chát. Bạch Bích đoán được thái độ

của Tiêu Sắt nhưng cô không thể hiểu được, có lẽ sự đố kỵ là bản chất của
phụ nữ. Nhưng cô không thề không thừa nhận rằng diễn xuất của cô gái
trên sân khấu vừa nãy tốt hơn nhiều so với của Tiêu Sắc.

Bạch Bích lẩm bẩm một mình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.