LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 109

của chính mình vọng lên đều đều. Khi sắp bước ra đến bên ngoài, cô nghe
thấy tiếng một bước chân nữa. Tiếng bước chân ấy hoà trộn với tiếng bước
chân cô, thật khó phân biệt, điều đó làm cô có phần hơi sợ. Cô ngoảnh đầu
lại, trong bóng tối chỉ nhìn thấy một bóng dáng mềm mại đang tiến lại.

Nhờ vào ánh đèn lấp loáng trong đêm tối, Bạch Bích dần dần nhìn rõ

đó là một người con gái, vóc dáng cũng tựa như cô, mặc một bộ quần áo
trắng. Trong khung cảnh bốn bề tối om, trông lại càng nổi bật. Chính là cô
ấy, chính là cô gái trẻ vừa biểu diễn trên sân khấu. Bạch Bích nhìn cô ta với
ánh mắt thiện cảm. Cô gái đi đến từ phía đối diện dừng lại trước mặt Bạch
Bích. Bạch Bích nhìn vào mắt cô ta, tuy hai người đứng rất gần nhau nhưng
vẫn có một cảm giác gì đó rất khó tiếp cận. Bạch Bích cảm thấy đôi mắt
này có vẻ quen quen, hình như cô đã gặp ở đâu. Cô nhoẻn miệng cười trong
vô thức. Cô gái kia cũng thể hiện rất lịch sự nhìn cô gật gật đầu. Điều đó
khích lệ Bạch Bích mạnh dạn lên tiếng bắt chuyện:

- Vừa nãy chị diễn rất hay!

Cô gái khẽ cười. Bạch Bích thầm nghĩ nụ cười này của cô ta có thể

hấp dẫn được nhiều người đàn ông. Cô gái khẽ nói:

- Cảm ơn chị, tôi chẳng qua cũng chỉ có một câu thoại thôi mà!

- Tôi cảm thấy câu thoại ấy của chị rất hay, hay hơn hẳn tất cả các lời

thoại khác. Nhà biên kịch chắc phải tốn nhiều tâm huyết cho nó hơn những
lời thoại khác.

- Câu thoại ấy là do tôi tự nghĩ ra đấy!

Bạch Bích không ngờ được rằng cô diễn viên đang đứng trước mặt

mình lại có thể tự mình viết được lời thoại, thật là đáng nể. Cô nói với
giọng ngưỡng mộ:

- Chị thật có tài! Tôi là Bạch Bích, bạn của Tiêu Sắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.