LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 112

Diệp Tiêu đứng đần người ra. Anh không ngờ là Bạch Bích lại nói như

vậy. Anh than nhẹ một câu, nói:

- Tôi có một người bạn, một người bạn rất thân. Tên anh ấy là La Chu,

anh ấy hiện là biên kịch kiêm đạo diễn một đoàn kịch nói. Anh ấy đang tập
một vở kịch lịch sử trong rạp hát này. Chính là vở “Đoạn hồn Lâu Lan” dán
trên tờ áp phích này. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi, tôi đến để xem bạn tôi
diễn tập. Đây quả thật là việc cá nhân của tôi. Nếu cô không tin, tôi có thể
dẫn cô vào hỏi anh ấy để xem lời tôi nói có đúng không.

Bạch Bích thấy hơi ngượng. Cô nhớ lại vừa nãy trong rạp hát cô nhìn

thấy hai người đàn ông ngồi ở hàng ghế trên cùng, trong đó có bóng dáng
một người khiến cô nhớ đến Giang Hà, hoá ra đó là Diệp Tiêu. Có lẽ do
mấy ngày nay cô đã gặp phải có quá nhiều việc khó hiểu nên cô luôn luôn ở
trong trạng thái ngờ vực. Cô khẽ nói:

- Xin lỗi anh, Diệp Tiêu!

- Không sao, thế còn cô, cô đến đây làm gì?

- Thật đúng là trùng hợp, cũng như anh, tôi có người bạn rất thân đóng

một vai trong vở kịch này.

- Khéo thật, bạn cô diễn vai nào?

- Vai công chúa.

- Ồ, cô ấy à. La Chu hình như không hài lòng về cô ấy lắm. Ôi, tôi xin

lỗi!

- Không sao!

Bạch Bích không muốn đứng mãi trước mặt Diệp Tiêu, nhìn thấy mặt

anh, khiến cô không chịu nổi. Cô nhìn trên đường thấy một chiếc taxi trống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.