LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 122

Nhưng em thật sự cảm thấy có gì đó, có lẽ, có lẽ sẽ là hôm nay, trong căn
phòng này.

Trương Khai vụt đứng bật dậy, toàn thân run lẩy bẩy, sau đó lại ngồi

xuống ghế, giấu đầu vào hai đầu gối, miệng không biết đang lẩm bẩm
những gì. Văn Hiếu Cổ xưa nay chưa từng thấy anh ta sợ đến thế. Ông đưa
tay xoa đầu anh ta, nhẹ nhàng nói:

- Sao cậu lại có thể sợ đến thế, có còn là một thằng đàn ông nữa không

hả?

- Thế là em xong rồi! Đây đúng là một lời nguyền, em sắp chết rồi!

Trương Khai gần như phát khóc lên:

- Em còn có vợ và con. Họ sẽ ra sao đây? Viện trưởng, sau khi em

chết, Viện hãy chăm lo chu đáo cho họ. Em đã viết sẵn di chúc rồi. À, còn
nữa, nếu như em sống được qua đêm nay, ngày mai em sẽ đến công ty bảo
hiểm mua loại bảo hiểm nhân thọ có giá trị cao nhất để nếu như em có chết,
gia đình em sẽ được một khoản bồi thường. Nhưng không biết liệu em có
sống qua được đêm nay không?

- Đừng có suy nghĩ vớ vẩn! Tất cả chỉ là do cậu tưởng tượng ra mà

thôi! Cậu sẽ không sao hết!

Văn Hiếu Cổ nói một lèo rồi thở một hơi dài và uống một ngụm trà

lớn.

Trương Khai lặng im nghe Văn Hiếu Cổ nói như nghe kể một câu

chuyện, sau đó thì im lặng trở lại, anh ta cúi đầu lặng đi một lúc rồi nói:

- Viện trưởng Văn, nhưng đêm nay, liệu em có chịu nổi qua đêm nay

không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.