LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 124

- Tôi chẳng có vợ con, ở đâu cũng thế, tôi sẽ ngủ lại căn phòng này,

không sao đâu! - Văn Hiếu Cổ nói xong lại cầm cuốn tạp chí lên.

- Viện trưởng, em rất khâm phục sự gan dạ của anh, em mà có được

một phần mười của anh thôi đã tốt lắm rồi. Thôi, em về đây, chào anh!

- Chào cậu, đi đường cẩn thận đấy! - Văn Hiếu Cổ vẫn quan tâm dặn

dò thêm một câu.

4

Trương Khai một mình đi trong dãy hành lang tối om. Nghe tiếng

bước chân mình vang lên, anh thấy hơi chột dạ, đặc biệt là lúc đi qua cửa
nhà kho, anh đi như chạy. Anh sợ vào lúc đó, lời nguyền bỗng xuất hiện,
nửa đêm đặt anh nằm vào một xó tối nào trong Viện Nghiên cứu, sáng ra
đồng nghiệp kinh ngạc phát hiện ra xác của anh. Chỉ mới nghĩ đến đây, anh
đã hầu như không bước đi được nữa, anh nhìn ra bốn bề tối om, cảm thấy
tim mình như bị treo lên cao bằng một sợi dây mảnh, bất cứ lúc nào cũng
có thể đứt.

Trong khi đang thận trọng đi trong bóng đêm bằng cảm giác, lúc sắp

đến cửa ra vào của dãy nhà, anh bỗng cảm thấy phía trước có một luồng khí
nóng, tiếp đó anh va phải một cái gì đó ngay trước mặt. Trong bóng tối anh
không nhìn thấy gì hết. Trương Khai mở to mắt, tim như muốn nhảy ra
khỏi lồng ngực. Anh muốn kêu lên thật to nhưng anh không thể kêu lên
được, có lẽ cổ họng anh căng thẳng đến mức không còn nghe lời nữa. Anh
chỉ có thể dùng giọng run rẩy, khàn khàn tít sâu trong cổ họng nói:

- Ai đấy?

- Tôi đây, Lâm Tử Tố đây! - Có tiếng người vang lên trong bóng tối.

Trương Khai lúc đó mới thở ra một tiếng, hổn hển nói nhỏ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.