LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 125

- Cậu làm tôi suýt nữa sợ chết đứng người. Tôi cứ tưởng mình va phải

xác chết sống lại chứ!

- Xin lỗi cậu!

Trong bóng tối Lâm Tử Tố vội nắm lấy tay Trương Khai, sau đó kéo

anh ta lên phía trước mấy bước, rồi lại rẽ sang bên, cuối cùng đã đến cửa ra
vào. Ở đó có một chút ánh sáng hiếm hoi chiếu lên hai khuôn mặt mờ mờ
ảo ảo của Lâm Tử Tố và Trương Khai.

Trương Khai vẫn chưa hết sợ, lấy tay xoa lên ngực, nhìn vào mặt Lâm

Tử Tố nói:

- Nửa đêm gà gáy thế này sao cậu còn ở đây?

- Ừ, tôi về đến nhà mới phát hiện chìa khóa không ở trong người. Hóa

ra là quên ở phòng làm việc cho nên phải quay lại Viện lấy nếu không đêm
nay không biết ngủ ở đâu. - Lâm Tử Tố hạ giọng nói.

- Sao anh không trở lại từ sớm ấy? Bây giờ đã hơn 12 giờ rồi! -

Trương Khai hơi nghi ngờ.

- À lúc tan làm, tôi không về nhà ngay mà còn ra ngoài làm mấy ly,

uống đến tận tối muộn, về đến nhà lại không mở được cửa. Xin lỗi anh nhé,
muộn thế này rồi còn làm cho anh giật mình!

- Ừm. - Trương Khai gật đầu, nhìn cái dáng cao cao của Lâm Tử Tố.

Trong tay anh ta đang cầm một cái túi da to, màu đen, có trời biết trong đó
đựng cái gì. Dưới ánh sáng thưa thớt, cái dáng đó hiện lên nhợt nhạt ngoài
cửa sổ, nhìn anh ta như người ở thế giới khác. Nhìn một hồi anh lại thấy
hơi sờ sợ.

Lâm Tử Tố bỗng dưng cất tiếng hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.