LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 127

- Tôi chỉ tin vào chính mình.

- Tôi mà tự tin được như anh thì tốt quá. Anh đã lấy được chìa khóa

chưa?

Lâm Tử Tố lấy ra một chùm chìa khóa giơ ra trước mặt Trương Khai

nói:

- Mình về thôi!

Trương Khai bước ra khỏi dãy nhà nhỏ, đi theo sau Lâm Tử Tố, anh

xoa xoa ngực, mừng vì mình vẫn còn sống. Trên con đường nhỏ dưới tán
cây, Trương Khai dễ dàng nhìn thấy ánh trăng. Ánh trăng sao mà lạnh lẽo.
Họ đi qua cổng lớn của Viện Nghiên cứu, sau đó đóng cổng lại. Trương
Khai trèo lên chiếc xe máy của mình, nói với Lâm Tử Tố bằng giọng khàn
khàn:

- Tôi về đây, chào anh!

Anh khởi động xe rồi vội vàng phóng đi. Trên con đường nhỏ vắng

lặng như chết, tiếng nổ của chiếc xe máy vang lên chậm chạp. Lâm Tử Tố
nhìn theo bóng anh ta, nhếch miệng vẻ khinh bỉ, sau đó anh quay đầu lại
nhìn về phía dãy nhà bên trong cổng lớn của Viện Nghiên cứu khảo cổ.
Ánh mắt phát ra vẻ lanh lợi của con thú ăn đêm.

Gió thu ập đến, Lâm Tử Tố xách cái túi da màu đen thong thả đi ra

khỏi Viện.

5

Đã quá nửa đêm rồi, Văn Hiếu Cổ tỉnh dậy sau một cơn ngủ gật. Ông

hiểu rằng cái thời thanh niên của 20 năm trước khi ông có thể tác nghiệp
khảo cổ trong mộ cổ suốt đêm đã qua rồi. Ông thở dài, nhìn ra bóng đêm
ngoài cửa sổ. Trà trong cốc đã nguội. Ông rót thêm nước ở phích vào. Ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.