LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 120

Dư Thuần Thuận, thậm chí anh đã từng đi nghe các buổi nói chuyện của
ông, đã từng viết thư cho ông. Anh hi vọng có một ngày sẽ đi theo dấu chân
của Dư Thuần Thuận bước trên mảnh đất ở phía Tây Trung Quốc. Có lẽ
niềm mong ước này có mối quan hệ với việc anh được sinh ra ở trong Binh
đoàn sản xuất kiến thiết Tân Cương mặc dù anh lớn lên ở Thượng Hải,
nhưng do bố mẹ anh đều vẫn làm việc ở một đoàn nông sư ở Tân Cương.
Tuy nhiên tháng 6 năm 1996, Dư Thuần Thuận gặp nạn trong một lần đi
xuyên qua hồ La Bố. Cái chết của ông đã tác động mạnh mẽ đến Diệp Tiêu,
anh đau khổ mất mấy ngày mới từ bỏ được ước mơ của mình. Bây giờ Diệp
Tiêu đã là một cảnh sát, còn La Chu thì ngay cả hải quân trên bờ cũng
chẳng vào, chỉ mưu sinh bằng nghề viết lách, giờ lại làm đạo diễn và biên
kịch. Cả hai đều đã từ bỏ ước mơ của mình và tiếp tục vòng quay của cuộc
đời trong cái thành phố hiện thực đến tàn nhẫn này. Đó chính là số mệnh,
trong thang máy Diệp Tiêu đã tự nói với mình như vậy.

Cửa thang máy đã mở, đã đến tầng cuối cùng, Diệp Tiêu thong thả ra

khỏi toà nhà, đã là tháng 11 rồi, cơn gió thu lướt qua trán. Diệp Tiêu thấy
ớn lạnh, anh dùng hai tay ôm lấy bả vai đi sang bãi cỏ ven sông, ngắm dòng
Tô Châu đang lững lờ trôi.

3

Bóng cây hắt lên cửa sổ tạo thành những bóng đen không ngừng lay

động trong gió. Ánh trăng ngoài cửa sổ lúc ẩn lúc hiện. Trương Khai đi đi
lại lại không yên trong căn phòng chật hẹp. Bóng anh cũng lắc lư hệt như
những cành cây ngoài cửa sổ. Anh không thể chịu nổi hơn được nữa. Anh
châm một điếu thuốc. Đầu thuốc lập loè trong phòng toả ra một vầng sáng
yếu ớt.

- Tắt thuốc đi! - Văn Hiếu Cổ đứng bên nói với giọng khó chịu.

Điếu thuốc trong tay Trương Khai run rẩy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.