LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 119

Yasushi Inoue, cho nên tớ muốn lấy một câu chuyện về Tây Vực làm đề tài
cho vở kịch đầu tiên của mình. Mà Lâu Lan là sự lựa chọn hay nhất, ít nhất
nó cũng giúp tớ đặt được cái tên cho vở kịch “Đoạn hồn Lâu Lan”, nó sẽ
thu hút được sự chú ý của mọi người. Còn với nội dung của vở kịch thì
đương nhiên tớ không mấy tự tin lắm.

Diệp Tiêu gật đầu, hoá ra là niềm đam mê với tác phẩm của Yasushi

Inoue, Diệp Tiêu chưa đọc cuốn “Lâu Lan” nhưng tiểu thuyết “Đôn Hoàng”
và cả phim nữa, anh đều đã xem, nó để lại trong anh những ấn tượng rất sâu
sắc. Anh nghĩ đã đến lúc mình nên về. Chú ý thấy mắt của La Chu đã sắp
thâm quầng, anh vỗ vào vai La Chu nói:

- Cậu nên tranh thủ lúc rỗi buổi sáng nay ngủ đi một chút. Tớ về đây,

đừng mải viết quá, hãy chú ý đến sức khoẻ.

La Chu gật đầu, tiễn Diệp Tiêu ra cửa. Bỗng nhiên La Chu mặt mũi

nhăn nhó lại, nhìn chằm chằm Diệp Tiêu, và lắp bắp nói:

- Diệp Tiêu, tớ thật sự cảm thấy sợ!

- Đừng lo, còn có tớ mà. - Diệp Tiêu gật đầu với anh ta.

- Cậu đúng là bạn tốt nhất của tớ, người anh em ạ! - La Chu bỗng

nhiên cảm thấy hơi xúc động.

- Vào ngủ đi!

Diệp Tiêu tạm biệt La Chu rồi bước ra thang máy. Trong thang máy

chỉ có mình anh. Thang máy đi xuống một mạch không ngừng lại, anh lặng
lẽ đứng nhìn đèn báo tầng lần lượt lướt qua. Bỗng nhiên anh nhớ lại mình
và La Chu lúc nhỏ. Anh và La Chu là bạn rất thân của nhau, chơi với nhau
từ hồi 5, 6 tuổi đến khi lớn. Hồi nhỏ La Chu mơ làm sĩ quan hải quân, chỉ
huy tàu ngầm Trung Quốc lặn sâu dưới đáy Thái Bình Dương, còn Diệp
Tiêu thì muốn trở thành một lữ hành gia. Anh rất sùng bái nhà thám hiểm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.