LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 178

Diệp Tiêu thở phào một hơi, anh bắt đầu thấy chán cái Viện Nghiên

cứu Khảo cổ:

- Em nói tiếp đi!

- Sau đó em đi ra khỏi nhà kho. Khi đi qua căn lầu nhỏ, em bỗng phát

hiện có một cửa sổ vẫn có ánh điện, thế là em thận trọng áp sát lại nhìn, hoá
ra là Lâm Tử Tố đang ở trong đó. Em nhìn thấy trong tay anh ta đang cầm
một chiếc mặt nạ màu vàng. Em không dám nán lại, sợ bị anh ta phát hiện,
nên lặng lẽ đi ra cổng lớn của Viện, em nói xong rồi.

Nói xong câu cuối cùng, Bạch Bích cảm thấy như trút được gánh

nặng.

- Lâm Tử Tố vào Viện Nghiên cứu khảo cổ trước khi em ra khoảng

mười phút, khi đó anh rất lo cho em, suýt nữa thì đã xông vào rồi, mười
phút sau em đi ra, lúc đó anh mới thở phào.

- Xin lỗi, đã để anh phải lo lắng!

- Em nói Lâm Tử Tố trong tay cầm một chiếc mặt nạ màu vàng, cái đó

trông thế nào nhỉ?

- Em không biết, nhìn giống như cái chụp bằng vàng trên xác ướp của

các Pharaon Ai Cập cổ đại. Đương nhiên là chỉ giống thôi, em cũng không
nhìn rõ lắm, chẳng biết nó có phải di vật đào được dưới đất không.

Diệp Tiêu gật đầu nói:

- Thằng cha này ở lại đó đến 3 giờ sáng mới về. Anh lại không thể tự

nhiên xông vào được. Anh chỉ là một sĩ quan cảnh sát, không phải là quan
toà, anh không có quyền tùy tiện trèo tường vượt rào. Nhưng từ lâu anh đã
nghi ngờ trong Viện Nghiên cứu Khảo cổ có vấn đề, đặc biệt là tay Lâm Tử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.