LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 202

chuyện nghe chẳng hiểu gì. Những chuyện ấy đại loại chỉ những người làm
khảo cổ mới hiểu được. Tớ không ngờ, tửu lượng của anh ấy lại tồi thế,
thậm chí còn kém cả tớ. Chẳng mấy chốc anh ấy đã say, bò luôn ra bàn. Tớ
phải cố gắng lắm mới vực được anh ấy dậy. Nhưng anh ấy vẫn hơi tỉnh, có
thể tự đi về được. Tớ gọi taxi đưa anh ấy về nhà tớ. Lúc đó đã muộn lắm
rồi, chúng tớ đều say xỉn. Rượu, đồ rượu đáng ghét đã khiến chúng tớ mất
hết lý trí. Đêm ấy tớ và Giang Hà đều điên, giữa tớ và anh ấy đã xảy ra
chuyện không nên xảy ra. Bạch Bích, xin lỗi cậu, tớ chỉ có thể nói như vậy
thôi, cậu nên hiểu đêm đó đã xảy ra chuyện gì!

Tiêu Sắt há mồm thở dốc.

Mặt Bạch Bích trắng bệch ra, cô nói với giọng méo mó:

- Tiêu Sắt, hãy nói cho mình biết, cậu lúc này uống say rồi, những lời

cậu vừa nói, đều là ảo giác của cậu, tất cả đều không phải sự thật, không
phải sự thật!

- Không, Bạch Bích, xin lỗi cậu, có câu người say thường nói thật, lúc

này những lời tớ nói đều là những lời nói thật! Nếu như không có mấy cốc
bia, có thể tớ vẫn tiếp tục lừa dối cậu. Bây giờ tớ rất hối hận, rất sợ! Bạch
Bích, tớ biết cậu rất khó xử, nhưng cậu phải nghe tớ nói tiếp. Đêm ấy, lúc
gần sáng, khi tớ và Giang Hà đã tỉnh rượu, cả hai người đều cảm thấy xấu
hổ vì những việc vừa xảy ra. Nhất là Giang Hà, tớ thấy anh ấy vô cùng đau
khổ. Trong lòng anh ấy chỉ có một người, đó là cậu. Còn việc giữa mình và
anh ấy, chẳng qua chỉ là việc ngoài ý muốn. Giang Hà nói với tớ, anh ấy
sống chẳng được mấy ngày nữa, cũng chính vì nguyên nhân này nên anh ấy
cố ý rời xa cậu, vì anh ấy yêu cậu, anh ấy không muốn đem lời nguyền đến
bên cậu.

- Đừng nói nữa!

Tiêu Sắt tiếp tục nắm tay Bạch Bích nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.